12 Chòm Sao Ở Vùng Đất Never Land

Chương 29: Chương 29




CHAP 31

[Tại Tiny Shop]

- Mọi người thấy cái vòng này thế nào hả? – Thiên Bình giơ cái vòng tay nhỏ nhỏ xinh xinh lên.

- Được đó Thiên Bình, cậu nhìn con gấu bông bên này này. – Bảo Bình vui vẻ nói.

- Trông cũng xinh đó. Thế giờ mua gì đây? À, Song Tử, Bạch Dương, hai anh thấy nên mua cái gì? – Thiên Bình nói.

- Mua gấu bông đi! – Bạch Dương lên tiếng.

- Mua vòng tay đi, - Song Tử nói.

- Gấu bông to hơn! – Bạch Dương nhìn Song Tử với cái nhìn không mấy là thân thiện.

- Vòng tay đẹp hơn gấu bông! – Song Tử cũng không vừa.

- Mua gấu bông!!!! – Bạch Dương nói.

- Vòng tay!!! – Song Tử la lên.

- Gấu bông!!!

- Vòng tay!!!!

- Gấu bông!!!!!

- Vòng tay!!!!

- Gấu bông!!!!

- Vòng tay!!!!

.

.

.

- Được rồi!!! Em hỏi hai người nên mua cái gì cho Cự Giải? Chứ có bảo hai người lựa chọn giữa Gấu bông và Vòng tay đâu… - Thiên Bình là lên làm gián đọan trận “ẩu đả”.

- Thì anh bảo mua vòng tay đấy còn gì. – Song Tử nói.

- Anh nói mua gấu bông đấy, em không nghe à!!! – Bạch Dương nói.

Hai nàng Thiên Bình và Bảo Bình đưa mắt nhìn nhau….,thở dài, lắc đầu ngán ngẩm vì đã đưa 2 chàng này theo……

- Chúng ta lên lầu trên xem đi! – Bảo Bình nói nhỏ với Thiên Bình.

- Ừ, vậy đi! – Thiên Bình gật đầu tán thành.

[30’p sau]

- Hai anh còn đứng cãi nhau đấy à??? – Thiên Bình từ trên lầu trên bước xuống.

- Ơ…. – Song Tử ngơ ngác nhìn Thiên Bình.

- Thế quyết định mua gấu bông hay vòng tay thế? – Bạch Dương vội hỏi.

- Tụi em mua cái dây chuyền, với một bộ đầm. – Bảo Bình trả lời.

- Ờ thế hả? Ủa? Vậy là mua xong rồi đấy hả? – Bạch Dương hỏi.

- Dạ vâng thưa anh. – Bảo Bình thở dài.

- hehehe….. Tôi thắng cậu rồi nhé!!! – Song Tử nhìn Bạch Dương cười nham hiểm.

- Mua đây chuyền chứ có mua vòng tay đâu! – Bạch Dương nói.

- Thì dây chuyền là vòng đeo ở cổ đấy còn gì.. – Song Tử cười mãn nguyện. Bạch Bạch tức bốc khói.

- Thôi hết đi cho tôi!!! – Thiên Bình hét lên. - Bực mình!!! Về thôi Bảo Bình. Kệ hai người họ. – Thiên Bình nói xong quay lưng, bước ra trước.

- Ơ......Thiên Bình giận anh đấy à! – Song Tử hoảng hốt vội đuổi theo Thiên Bình.

- Anh tự đi mà biết. – Thiên Bình lạnh lùng trả lời.

- Thôi mà. Đừng giận nữa mà. – Song Tử lay lay tay Thiên Bình năn nỉ.

- Không thích. – Thiên Bình nói.

- Đi mà. Ngoan rồi anh mua sơn móng tay, mua mascara, son môi, váy đầm,….cho. Nha Thiên Bình yêu dấu???? – Song Tử hết lời van xin năn nỉ.

- Anh hứa đi? Anh mua hết cho em nhaz. – Thiên Bình nhìn Song Tử nở nụ cười nguy hiểm.

- Sax.....Em lừa anh đấy à. – Song Tử vội hỏi lại.

- Không giận thật đấy, ai kiu cứ toàn đi ganh đua…. – Thiên Bình bực mình nói.

- Thế lần sau không thế nữa. Được chưa? – Song Tử cười nói.

- Anh hứa đi. – Thiên Bình nói.

- Ừ anh hứa. – Song Tử nói.

- Anh ngoan thật đấy. – Thiên Bình bật cười khúc khích.

- Nhìn hai người họ vui nhỉ Bảo Bình? – Bạch Dương cười.

- Xê ra, tôi không chơi với người nói nhiều, cứ thích cãi cọ, ganh đua những thứ không đáng như anh. – Bảo Bình mỉa.

- Ax. Bảo Bình à…. Em không chơi với anh thì anh chơi với ai đây hả???? – Bạch Dương lại sắp bắt đầu bù lu bù loa.

- Anh khóc với tôi đấy à. – Bảo Bình hỏi. – Cái đó thì anh dụ được ai đây hả?

Bạch Dương vì có lòng tự trọng quá cao, lại bị Bảo Bình nói thế, cậu bực mình, không thèm năn nỉ tha lỗi như Song Tử luôn. Cậu bước nhanh về, bỏ mặc Bảo Bình phía sau.

Và, ai ngờ được, sau khi Bạch Dương bước đi thì…..

- Này cô bé. Cô bé với bạn trai giận nhau rồi sao? – Hai thằng con trai từ đâu xuất hiện, cản đường Bảo Bình.

- Không liên quan tới mấy người. – Bảo Bình nói.

- Wow. Wow. – Thằng kia nói.

- Sao hả? Đi chơi với tụi anh xíu đi cho đỡ buồn nhé. – Một thằng hỏi.

- Tránh ra cho tôi đi, tôi không rảnh với các người – Bảo Bình bực mình.

- Không tránh thì sao nào. – Một đứa cười.

- Thì thế này này. – Bảo Bình nói, rồi cô dùng hết sức đấm vào mặt một đứa. Đứa bị đấm loạng choạng ngã uỵch xuống đất.

- Oái. – Thằng bị đấm la lên.

- Con này giỏi nhỉ? Mày nghĩ mình là ai vậy? – Thằng kia quát lên.

- Thích đánh nhau lắm sao? – Thằng bị đấm đứng dậy cười man rợ.

- Hôm nay cho mày chết luôn. Thắng nổi hai tụi tao sao? – Một thằng nói. – Xông lên đi mày. Nó chỉ là một đứa con gái ẻo lả thôi.

- Anh cho rằng tôi ẻo lả sao? – Bảo Bình mỉm cười.- Thế thì tôi cũng không nhường đâu.

- Mạnh miệng nhỉ? – Một thằng nhìn Bảo Bình cười lớn.

- Ừ đấy. – Bảo Bình cãi lại.

“Bốp”

Cú tát mạnh khiến Bảo Bình loạng choạng, cô vội giữ thăng bằng lại. Cô đạp mạnh vào chân một thằng rồi vội bỏ chạy. Cô chạy thật nhanh, thật nhanh. Vì cô biết nếu bị bắt lại, cô sẽ không yêu với hai tên đó. Cô gắng hết sức, chạy…… Cô cố bắt kịp Bạch Dương…

Hai tên kia sau khi bị giẫm vào chân đau điếng, nhưng chúng vẫn quyết xử đánh Bảo Bình. Chúng đuổi theo sau.

Về Bảo Bình, cô chạy xa và thật xa, và do không nhìn đường, cô đã vấp ngã, cổ chân đỏ ửng lên.

Vừa lúc đó, hai tên kia đuổi kịp cô. Một tên nhìn cô cười.

- Sao rồi. Còn chạy tiếp được không đây??

Bảo Bình im lặng, không nói gì nữa. Một tên nắm lấy tay cô và kéo đi…..

- Thả tôi ra!!!! – Bảo Bình la lên.

- Ở đây có ai cứu được cô sao?

- Buông ra, buông tay tôi ra….. – Bảo Bình hét lớn lên nhưng dường như không ai nghe thấy và không ai cứu cô cả… Trên đường vắng, không bóng người qua lại……

- Hôm nay mày ngu ngốc quá rồi đó. Đi một mình trên đường vắng, đã vậy còn xấc xược với tụi tao. – Một thằng nói.

- Buông tay tôi ra đi… Thả ra….!!! – Bảo Bình cố la lên, cô la thật to, cô hy vọng sẽ có người nghe được…… Nước mắt cô trào ra, mỗi lúc một nhiều……- Bạch Dương!!!!……. Cứu em với…..!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Hết chap 31

CHAP 32

- Không có ai nghe được màz cứu cô đâu! Đừng gào thét chi mất công mất sức lắm. Ngoan ngoãn ngậm miệng lại đi. – Một thằng cười lớn.

- Bạch Dương……..hức hức……. – Bảo Bình khóc, giọng cô mỗi lúc một bé đi.

- Con bé này ngoan cố nhỉ? Câm lại đi! – Thằng kia quát lớn. – Mà Bạch Dương là ai mày? – Nó quay sang hỏi thằng bạn.

- Chắc là cái thằng khi nãy đi chung với nó. – Thằng kia suy ngẫm.

- Bạn trai gì chứ giờ cũng chẳng cứu được cô đâu. – Hai thằng cười lớn.

- Xin lỗi, hai anh bạn đang bàn bạc gì về tôi thế nhỉ? – Một giọng nói vang lên.

Cả hai thằng này và Bảo Bình bất giác quay lại. Họ nhìn thấy một chàng trai với khuôn mặt điển trai và có vẻ như không được bình thường…….Bảo Bình mặt nước mắt chảy giàn giụa……:

- Bạch…… Bạch…… Dương……….

Một thằng cất tiếng hỏi:

- Nó là thằng nào thế mày?

- Đồ ngu. Cái thằng khi nãy đi chung với con này đó. – Thằng kia bực mình trả lời.

- Hai anh bạn gọi ai là con vậy? – Chàng trai với tên gọi Bạch Dương cười mỉm.

- Mày đừng có xen vào chuyện của tụi tao. Ngoan ngoãn về đi. – Một thằng trả lời.

- Ô hô…. Hay nhỉ? Còn dám cầm tay bạn gái tôi nữa chứ? – Bạch Dương nhìn chằm chằm vào thằng đang cầm tay Bảo Bình, cất tiếng hỏi.

Thằng đang cầm tay Bảo Bình quay sang, nói với thằng bạn của mình.

- Đây. Mày giữ con này đi. Để tao xử lý thằng nhãi này đã.

- Để tao. – Thằng kia giật ngay lấy tay Bảo Bình kéo về phía hắn ta.

- Ái……. – Bảo Bình loạng choạng ngã xuống.

- Bảo Bình à….!!! – Bạch Dương hoảng hốt hét lớn.

- Gì chứ? Muốn cứu được bạn gái mày thì đánh được tao đã. Mà tao nghĩ chắc mày cũng ẻo lả như con bạn gái của mày thôi. – Thằng này tiến thẳng về phía Bạch Dương không chút sợ hãi.

Cơn giận + khùng của chàng Bạch Dương đã lên tới đỉnh điểm, khó có thể ngăn chặn được nữa. Anh chàng nói:

- Có giỏi thì xông vào đi.

Thằng kia không biết ăn trúng cái gì mà ngu ngốc, liều mạng, xông vào hang mãng xà…. Hắn chạy nhanh vào Bạch Dương + không nhìn đường => bị Bạch Dương ngáng chân, té uỵch xuống. Rồi chàng Bạch Dương liền cho ngay một đấm vào mặt thằng ngu này. Rồi anh nắm áo thằng này kéo dậy và sút thẳng làm hắn ta bay vào vũ trụ bao la, mênh mông, rộng lớn. <do đá mạnh quá mà thằng này bay rồi đâm ngay vào vệ tinh vũ trụ, và thế là BÙM, lửa bốc cháy trên trời, cháy rừng rực trên nền trời xanh biếc, trong đám cháy ấy hiện lên một gương mặt “thiên thần” đang “cười toe toét vì hạnh phúc”> (t/g: hố hố….. ”(:“, tác giả chém xíu thôi nház)……..

Rồi cậu Bạch Dương mặt đằng đằng sát khí, tiến từng bước về phía thằng còn lại, cất giọng nói dịu dàng:

- Chú em, chú em muốn ra đi kiểu gì đây hả?

Thằng kia mặt mày tái xanh tái mét, run cầm cập:

- Anh anh…….. anh………….

- Chú muốn trăng trối gì trước khi chết hả? Cứ tự nhiên nhéz….!!! – Bạch Dương cười.

- Á á á a ………………….!!!!!!!!! Anh ơi tha em!!!!! Em còn non dại lắm. – Thằng kia bỏ chạy rớt cả dép nhưng không dám quay lại nhặt……..

- Đã ngu rồi còn dám lên mặt với anh. Hôm nay cho chúng bay chừa tới già… - Bạch Dương bực mình nói rồi cậu vội lại gần Bảo Bình. – Em không sao chứ hả?

- Em……..em………. - Bảo Bình khóc nứa nở….nói không thành lời.. – Em……..em…..cảm…cảm ơn……..

- Được rồi mà. Đừng có khóc nữa. – Bạch Dương xoa đầu Bảo Bình cười.

- Em….. em xin lỗi vì…. Vì đã nói những lời đó với anh….. – Bảo Bình đưa tay lên dụi mắt.

- Không. Anh xin lỗi đã bỏ mặc em lại để rồi em sợ đến thế này. – Bạch Dương nói, cậu đưa tay lên lau khô nước mắt trên mặt Bảo Bình. – Được rồi, về thôi nào. – Nói rồi, cậu, quay lưng lại, quỳ xuống rồi ra hiệu cho Bảo Bình trèo lên.

- Không … Không cần đâu. Em đi được mà. – Bảo Bình nói, cô cố gắng đứng dậy.

- Nói không nghe gì cả. Chân tấy đỏ thế kia. Đi được là đi thế nào? – Bạch Dương nói. – leo lên đi.

- Nhưng mà em nặng lắm. Để em đi bộ được rồi. – Bảo Bình lắc đầu nói.

- Nặng bao nhiêu kg mà bảo nặng hả? Hôm trước bế em anh biết chứ. Ăn uống chả ra gì cả. – Bạch Dương nói.

Bảo Bình nghe vậy, đỏ mặt, cô cười. Rồi cô cũng ngoan ngoãn leo lên lưng Bạch Dương. Và hai người cùng nhau về trường SunShine.

~o0o~

“king kong”

“king kong”

“king kong”

- Ai đấy? Ra ngay đây. – Từ bên trong có tiếng vọng ra.

“Cạch”

- Chào buổi sáng. – Xà Phu nở một nụ cười thân thiện, nói.

- Anh có biết là anh vừa phá hỏng giấc ngủ của tôi không hả anh kia? – Nhân Mã nhăn nhó nói.

- Bây giờ mấy giờ rồi mà còn ngủ hả? – Xà Phu vội hỏi lại.

- Mới có 10h thôi mà. Anh làm gì dữ vậy? – Nhân Mã nói.

- Trời ơi là trời. Thật không biết con gái kiểu gì nữa. – Xà Phu há hốc miệng vì câu nói của Nhân Mã.

- Giỡn anh xíu thôi. Tôi đang xem TV. Anh tìm tôi có việc gì? – Nhân Mã cười khúc khích.

- Em đúng thật là… Thôi được rồi. Hôm nay trời trong, đẹp thế này. Có muốn đi đâu chơi không? – Xà Phu hỏi.

- Để coi. Ừ nhân tiện anh đi mua quà với tôi luôn đi. – Nhân Mã suy ngẫm hồi lâu rồi nói.

- Quà cho ai? – Xà Phu hỏi.

- Hôm nay sinh nhật bạn tôi. – Nhân Mã nói. – Anh đứng đó đợi tôi xíu đi. Tôi ra ngay. – Nhân Mã nói rồi đi vào nhà, đóng cửa cái sầm.

- Ax, thế bắt tôi đứng ngoài à. Không định mời tôi vào nhà uống 1 cốc nước à. Dù gì thì tôi cũng giống khách đó.- Xà Phu la lên.

- Xin lỗi. Tôi không có phong tục tiếp khách đó. Anh đứng đó đi. – Nhân Mã ở bên trong nói vọng ra.

[5’ sau]

- Được rồi. Anh định đưa tôi đi bằng gì thế? – Nhân Mã bước ra trong một bộ đồ trông khá đơn giản, không có gì cầu kì, nhưng nhìn kĩ thì mới thấy cô nàng Nhân Mã thực sự đẹp trong những bộ đồ như thế. Cô cất tiếng hỏi.

- Thế em thích đi bằng gì? – Xà Phu hỏi.

- Anh biết bay không? – Nhân Mã hỏi.

- Cầm lấy. – Xà Phu chìa tay ra cho Nhân Mã.

- Anh bay cẩn thận đấy. Tôi mà té thì anh không xong đâu. – Nhân Mã nói rồi cô nắm lấy tay Xà Phu.

- Biết rồi. – Xà Phu cười.

“Vút….. ”

Hai người đã ở một độ cao cách mặt đất 18m.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!! Xuống xíu đi, thấy ghê quá. – Nhân Mã hét toáng lên sau khi đưa mắt nhìn xuống đất.

- Em cứ bình tĩnh đi. Ai bảo nhìn xuống làm gì đâu. – Xà Phu nói. – Nhắm mắt lại đi. Tôi đưa em đến cái shop này.

Nhân Mã ngoan ngoãn vâng lời, liền nhắm mắt lại. Cô cảm thấy từng cơn gió nhè nhẹ lướt qua cô. Một mùi hương thơm thoảng nhẹ. Mùi hương mà trước giờ cô chưa từng biết đến. (t/g: mùi thơm của mây phép thuật đó. NM: thế sao tôi không biết nhỉ? t/g: mi có biết bay đâu mà đòi biết với không biết. NM: thế sao bà không cho tôi bay? t/g: mi Hệ Hỏa, bay cái kiểu gì. NM: thế sao bà lại cho tôi mang Hệ Hỏa? t/g: cái con bé này!!!!!!! NM: cái tính này tôi học Bảo Bình đó, đừng mắng tôi)

- Đến rồi, mở mắt ra đi. – Xà Phu cất tiếng.

- Ủa? Thế hả? Đến rồi hả? – Nhân Mã ngơ ngác hỏi, và cô từ từ mở mắt. Trước mặt cô là một cái shop nhỏ xinh xắn. Trang trí sặc sỡ, rất thu hút. – Wow!!! Shop đẹp thế??? – Nhân Mã thốt lên.

- Shop của bạn tôi đó. – Xà Phu cười. – Em đi đứng cho cẩn thận. Chúng ta vẫn đang cách mặt đất 3m đấy. Tốt nhất là cứ đi cạnh tôi, để có gì còn xử lý được.

- Rắc rối nhỉ? – Nhân Mã nhăn nhó nói. - Ừ, thế cũng được. Vào thôi.

- Chào quý khách. Quý khách mua gì ạ. – Một cô gái trẻ trung, xinh xắn cất tiếng hỏi.

- Aaaaaaaaaaaa!!!!! – Nhân Mã hốt hoảng la lên.

- Em bình tĩnh nào. Bạn tôi cả thôi mà. – Xà Phu nói rồi quay sang nói với cô gái. – Cô thông cảm, em nó lần đầu đến đây.

- Xà Phu, lâu rồi không gặp anh. – Cô gái vui vẻ nhìn Xà Phu cười.

- Giới thiệu với cô, đây là Nhân Mã. Nhân Mã à, đây là bạn anh, Thiên Thư. Hai người làm quen với nhau đi. Xà Phu nói.

- Chào em, Nhân Mã. – Cô Thiên Thư chìa tay ra tươi cười.

Thiên Thư : nữ (25 tuổi)

”[​IMG]”/

- Vâng, chào chị. – Nhân Mã cũng vui vẻ bắt tay và đáp lại.

- Thế em muốn mua gì nào? – Thiên Thư hỏi.

- Dạ, chị cứ để em ngắm ngía xung quanh đã ạ. – Nhân Mã cười.

- Ừ, thế em cứ tự nhiên nhé. – Thiên Thư hỏi.

- À, Nhã My có ở đây không Thư? – Xà Phu hỏi.

- Bạn ấy trong kia, để tôi gọi bạn ấy ra. – Thiên Thư nói rồi đi vào trong. – Nhã My ơi! Ra có bất ngờ kìa.

- Đợi tớ xíu đã, ai thế Thư? – Bên trong có tiếng vọng ra.

- Cứ ra đi. – Thiên Thư nói.

[10’ sau]

Một cô gái xinh đẹp bước ra. Cô gái với đôi má trắng hồng, khuôn mặt đầy đặn. Mái tóc màu bạch kim, xõa dài. Trên tóc cài một chiếc băng đô đen tím. Nhìn cô ra vẻ một thiếu nữ.

Nhã My : nữ (25 tuổi)



Cô gái hỏi:

- Ai là bất ngờ vậy?

Có tiếng đáp lại:

- Chào Nhã My. Lâu không gặp, cậu đẹp ra đấy nhỉ? – Xà Phu nói.

- A…!!!! Xà Phu??? Cậu đến hả??? Oa… tôi nhớ cậu chết đi được….. – Nhã My mừng rỡ reo lên rồi cô chạy lại ôm chầm lấy Xà Phu.

- Thôi nào, cậu cũng không còn con nít nữa đâu. Cư xử đàng hoàng nào. Ở đây có khách đấy!!! – Xà Phu cất tiếng nói.

- Ủa? Ai thế? Cứ tưởng cậu đến một mình. – Nhã My bất ngờ hỏi.

- Cô bé dễ thương đứng đằng kia kìa. – Xà Phu nói, cậu chỉ tay về phía Nhân Mã.

Nhã My bất ngờ nhìn về phía tay Xà Phu chỉ. Cô nói:

- Cậu nói cô ta dễ thương à?

- Ừ, em ấy dễ thương mà đúng không? Chỉ mới 16 tuổi. – Xà Phu cười.

- Cậu thích cô ta à? – Nhã My đưa mắt hỏi Xà Phu.

- Nói sao đây nhỉ? Có lẽ là thế. – Xà Phu mỉm cười.

- Cô ta nhỏ hơn cậu đến 9 tuổi. – Nhã My nhìn Xà Phu nói.

- Dù gì thì tôi cũng chỉ mới 19 thôi mà.Với lại đối với tình yêu thì tuổi tác không quan trọng đúng không nào? – Xà Phu nói.

Nhã My bỗng dưng im lặng. Cô đưa mắt nhìn Nhân Mã. Một ánh mắt khó chịu, một ánh mắt căm hờn, ánh mắt của ác quỷ…..

“Nhân Mã, cô là ai mà lại khiến cho Xà Phu của tôi trước giờ luôn lạnh lùng trở thành như vậy? Cô dễ thương sao? Cô mà dễ thương à? Còn không bằng một góc tôi mà dám tranh giành với tôi sao? Để xem trình độ của cô tới đâu nhéz,,,………. Nhân Mã……..”

Hết chap 32

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.