9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 737: Chương 737: Biến mất




“Cái gì? Mợ Lục sinh chín sao?” Nếu không phải hai vợ chồng tựa vào nhau, chắc có lẽ bọn họ đã ngã lăn xuống đất.

“Đúng thế, năm đó mẹ con sinh chín nhưng bị người xấu ôm đi rồi bán cho nhóm buôn người dì Mai” Tử Tín cũng ngước đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo.

Mẹ của bọn nhỏ chính là người vĩ đại nhất thế giới này, một người mẹ tuyệt vời, không chỉ: vất vả sinh chín anh em bọn họ mà còn phải trải qua bao khốn khó để tìm bọn họ. Cho dù cuộc tìm kiếm gian khổ thế nào thì mẹ bọn họ chưa từng bỏ cuộc.

“Nhưng, nhưng mà cậu Long Anh Vũ, kết quả giám định quan hệ chính là Mộc Tháp là con trai ruột của anh ta” Hai vợ chồng Lý Minh cũng bị hồ đồ theo.

Cái này, mọi chuyện là sao?

“Bây giờ em trai của con ở bệnh viện nào, chú mau dẫn chúng con đi đi” Long Thiên bình tĩnh lên tiếng.

“Ngay tại bệnh viện tư nhân đường Hà Tây” Lý Minh vội trả lời. Lúc này, hai vợ chồng bọn họ vẫn ngơ ngác, nếu Mộc Tháp là con trai của chủ tịch Lục thì tại sao trên bản báo cáo lại ghi là con ruột của cậu Long?

Hơn nữa, bọn họ đã giao quyền nuôi dưỡng Mộc Tháp cho cậu Long rồi. Lỡ đúng như lời người nhà họ Lục nói thì cậu Long không phải bố ruột của Mộc Tháp, thế giờ phải làm sao đây? Mộc Tháp có bị nguy hiểm không?

Một đoàn người lấy tốc độ nhanh nhất lái xe đến bệnh viện tư đường Hà Tây nhưng căn phòng nơi Lý Mộc Tháp ở đã sớm trống trơn.

“Bệnh nhân phòng này đi đâu rồi?” Lý Minh giữ chặt tay y tá, anh ấy nóng nảy hỏi “Bệnh nhân đã xuất vi “Xuất viện? Đi đâu?” Trái tim mọi người muốn nhảy ra ngoài “Sao chúng tôi biết được?” Nhìn thấy nhiều người như vậy, y tá nhíu mày đáp.

Mạc Minh Húc quay người trở lại trong xe, cậu bé muốn thông qua camera giám sát của bệnh viện điều tra manh mối nhưng người của Long Anh Vũ rất thông minh, anh ta đã tắt tất cả thiết bị giám sát của bệnh viện trong thời gian đưa Mộc Tháp xuất viện.

“Bệnh viện này là của nhà họ Mộ nên Long Anh Vũ có khả năng xử lí mọi chuyện!” Long Thiên nhìn màn hình máy tính của Mạc Minh Húc rồi thở dài ngao ngán, nói.

Mẹ Lục khóc nấc: “Vậy phải làm sao bây giờ? Mộc Tháp nhà chúng ta có gặp nguy hiểm gì không?”

Lục Khải Dã do dự một lúc rồi lên tiếng: “Hay là con nói cho anh hai biết đi! Chuyện này rất quan trọng không thể gạt anh!”

Bố Lục ngước đầu, thở dài mệt mỏi: “Cũng chỉ có thể làm vậy”

Long Thiên và Mạc Minh Húc cũng không phản đối. Em trai đã bị người ta dụ dỗ bắt đi, điều này không thể giấu diếm bố nữa.

Trong bệnh viện Nhân dân số Một Hà Thành, bởi vì cuộc nói chuyện với Long Minh Huệ khá tốt nên tâm trạng của Lục Khải Vũ ổn hơn nhiều.

Bác sĩ kiểm tra vết thương của Mạc Hân Hy và nói rằng tình hình rất khả quan, đợi mấy ngày nữa là có thể xuất viện.

“Long Minh Huệ đã đồng ý ba ngày sau sẽ đưa thuốc giải để trao đối Sở Thần Dật” Anh kể cuộc nói chuyện vừa nãy cho Mạc Hân Hy nghe.

“Quá tốt rồi, cuối cùng Hữu Sinh có tl được cứu rồi” Hiện tại, Mạc Hân Hy đã truyền dịch xong, lưng ngả vào thành giường, trên mặt ửng hồng có sức sống hơn.

“Chồng à, bác sĩ Tôn sẽ nhận Mộc Tháp làm học trò ư?” Chẳng biết vì sao, đầu óc của Mạc Hân Hy mất tập trung.

Lúc Lục Khải Vũ đi ra ngoài chỉ tầm hai mươi phút, thế mà cô ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đã vậy còn nãm mơ. Trong giấc mơ, chỉ có sương mù dày đặc, Mộc Tháp bị một người đàn ông kéo tay đi về phía trước, cô ở đẳng sau gọi mãi nhưng dường như cậu bé không nghe thấy.

Hoàn toàn không để ý đến cô Hơn nữa, cậu bé con thân thiết gọi người kia là bố ơi. Dù chỉ là giấc mơ, cô biết rõ người kia vốn dĩ không phải là Lục Khải Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.