9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 585: Chương 585: Cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích




Người đàn ông không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, ông ta sửng sốt một lúc rồi nói: “Tôi, tôi là anh họ của nó, là bà con xa”

“Được, vậy nếu hôm nay các người có thể đưa ra bằng chứng thuyết phục chứng minh rằng chiếc xe của Dương Ngọc Cương do người của tập đoàn Long Uy động tay động chân, tôi sẽ lập tức đóng cửa tập đoàn Long Ủy theo nguyện vọng của các người”

“Cái này..” Người đàn ông xấu hổ, trong tay bọn họ vốn dĩ cũng không có bằng chứng gì, họ chỉ nhận tiền của người khác để đến đây gây rối.

Long Thiên đi tới gần hắn ta, ngẩng đầu liền thấy rõ tâm tư của người này: “Bọn họ trả cho ông bao nhiêu? Tập đoàn Long Uy ra giá gấp đôi thì sao?”

Người đàn ông không ngờ cậu sẽ nhìn thấu thân phận của mình, ông ta sửng sốt: “Cậu, cậu đang nói cái gì, tôi không hiểu”

Long Thiên cười tủm tỉm: “Ông hiểu, chẳng qua chỉ là nhận tiền thay người khác làm việc mà thôi. Ông không muốn lấy thêm tiền sao?”

Nói rồi, cậu duỗi ra ba ngón tay nhỏ, lắc lắc trước mặt người đàn ông: “Gấp ba thì thế nào? Thực ra những chuyện này cũng không liên quan gì đến các ông. Ông nghĩ lại mà xem, Dương Ngọc Cương hiện tại là nhân chứng quan trọng nhất của tập đoàn Long Uy.

Chúng tôi bảo vệ ông ta còn không kịp, sao phải giết ông ta làm cái gì?”

Người đàn ông có chút dao động: “Cậu xác định sẽ trả gấp ba tiền thù lao? Chúng tôi có mấy chục người đấy! Cậu có thể quyết định được chứ?”

Nhìn thấy mục tiêu đã đạt được, Long Thiên lùi lại một bước, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, tràn đầy khí thế nói: “Tôi là Long Thiên, cậu hai của tập đoàn Long Uy, lúc ông trên đường đi tới đây chắc hẳn đã nghe danh.

Lời tôi nói chẳng lẽ ông còn không tin?”

Người đàn ông kinh ngạc: “Cậu, cậu chính là cậu hai của tập đoàn Long Uy?”

Long Thiên khẽ gật đầu, xoay người ra hiệu Hoàng Tuấn Phong đưa một tấm danh thiếp cho ông ta: “Ông có thế liên hệ trực tiếp với phó chủ tịch Hoàng, chỉ cần rời khỏi đây ngay bây giờ, không nói lung tung nữa, tiền có thể thanh toán bất cứ lúc nào, một phần cũng không thiếu”

Người đàn ông cầm lấy danh thiếp của Hoàng Tuấn Phong, liếc qua một cái, nghĩ đến việc có thể nhận được tiền công gấp ba lần, liền quay đầu vãy tay với mọi người: “Về thôi, các anh em, xong việc rồi”

Đám người đang náo loạn đột nhiên mất đi hơn nửa, chỉ còn lại ba đến năm người thân thực sự của Dương Ngọc Cương.

Long Thiên bước đến bên người vợ Dương Ngọc Cương, nói nhỏ: “Dì à, dì thực sự muốn chú Dương Ngọc Cương chết không nhắm mắt sao?”

Dương Ngọc Cương là nhân viên lâu năm của tập đoàn Long Uy, ông có mối quan hệ không tồi với anh em họ, vợ của Dương Ngọc.

Cương hai người cũng đã từng gặp, là một người phụ nữ rất hiền lành và đôn hậu.

Vợ của Dương Ngọc Cương nhìn cậu, hai mắt sưng đỏ: “Cậu có ý gì?

“Dì, ở đây có rất nhiều người, chúng ta đi vào rồi nói được không? Nếu tai nạn của chú Dương Ngọc Cương thật sự có liên quan đến tập đoàn Long Uy, cháu nhất định sẽ tìm ra chân tướng, báo thù thay chú ấy, lấy lại công đạo.” Trong giọng nói non nớt của cậu chứa đầy sự kiên định và uy nghiêm.

Vợ của Dương Ngọc Cương nhìn cậu, ánh mắt vẫn còn nghỉ ngờ, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, bà ấy vẫn lắc đầu dứt khoát: “Không được, phải nói ngay tại đây. Dương.

Ngọc Cương đã bị anh trai cậu phái người xử lý, cậu nhất định phải cho tôi một lời giải thích”

Long Thiên khẽ cau mày, cậu hiểu rất rõ vợ.

Dương Ngọc Cương, bà ấy không nên có hành động như vậy. Rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

Lúc này Mạc Minh Húc đang nhìn về phía Long Thiên với vẻ mặt ngưỡng mộ, cậu thật không ngờ em trai của mình lại có khí chất như vậy, vừa khôn ngoan, lanh lợi lại giỏi đàm phán.

Nhưng bây giờ em trai cậu lại đang khẽ nhíu mày, giống như gặp phải khó khăn.

Căn cứ vào tình huống vừa xảy ra, sau khi suy luận một lúc, Mạc Minh Húc liền kéo góc áo của Hoàng Tuấn Phong hỏi.

“Phó chủ tịch Hoàng, vợ chồng Dương Ngọc Cương có điểm yếu nào không?”

Hoàng Tuấn Phong suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Họ có một đứa con trai, nghe nói mới ba tháng tuổi đã bị người ta đánh cắp khỏi bệnh viện. Hai người một mực tìm kiếm đứa bé suốt bảy năm trời, nghe nói gần đây vừa mới tìm lại được”

Mạc Minh Húc tỏ vẻ đã hiểu, rất rõ ràng, cậu bước tới nói nhỏ vài câu vào tai Long Thiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.