9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1054: Chương 1054




Mộ Trung Hoài cũng kích động nói: “Đúng vậy, cậu ấy nói đúng, bố, cậu ấy mới là con trai ruột của em gái!

“Cháu qua đây!”

Ông cụ Mộ kích động vẫy tay về phía Sở Thần Dật, Sở Thần Dật có chút bất ngờ, sau đó khó khăn cất bước, khập khiễng đi về phía ông cụ Nộ.

Ông cụ Mộ nhìn dáng vẻ của anh ta, nắm chặt hai tay. Sau đó, khi Sở Thần Dật đi tới trước mặt ông ta, lại vội vàng thả lỏng ra, bắt lấy cánh tay Sở Thần Dật.

“Đứa trẻ ngoan, cháu, cháu chịu khổ rồi”

Sau đó ông cụ Mộ bèn kéo Sở Thần Dật tới phòng làm việc ở tầng hai.

Năm phút sau, quản gia Vương xuống lầu phái người đưa đám người Lục Khải Vũ rời khỏi nhà họ Mộ về khách sạn.

Khi chuẩn bị lên xe, quản gia Vương chuyển lời: “Cô Lục cứu ông chủ một mạng, chuyện này ông chủ sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này tập đoàn nhà họ Lục có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói, nhà họ Mộ sẽ giúp đỡ hết mình. Đây là tín vật”

Nói rồi, quản gia Vương đưa cho Mạc Hân Hy một miếng ngọc bội hình hoa mai sáng chói.

“Thứ này là do nhà họ Mộ đặc biệt chế tạo, toàn thế giới chỉ có một cái, mong cô Lục sẽ thích và giữ gìn thật tốt. Sau này, chỉ cần có ai cảm miếng ngọc bội này tới nhà họ Lục đều sẽ được tôn trọng và giúp đỡ”

Quản gia Vương lại một lần nữa dặn dò cẩn thận.

Lúc này nếu từ chối thì có chút làm kiêu.

Vì vậy, Mạc Hân Hy đành phải thoải mái nhận lấy: “Thay tôi gửi lời cảm ơn tới ông cụ Mộ nhé”

Sau khi mấy người lên xe, Mạc Vũ Lý ôm lấy cánh tay Mạc Hân Hy, hỏi với vẻ tò mò: “Mẹ ơi, mẹ cứu mạng ông cụ Mộ khi nào vậy?”

Mạc Hân Hy nhéo nhéo cái mũi nhỏ của con trai: “Chính là vừa rồi lúc mọi người bị Long Anh Vũ bao vây ở dưới lầu đấy, mẹ muốn đi tìm ông cụ Mộ bảo ông ta ta tay cản Long vũ lại nhưng khi vừa đi vào thì thấy Mộ Dung Lãnh Hàng hốt hoảng chạy từ bên trong ra”

“Mẹ cảm thấy chuyện này có chút không đúng nên vội vàng chạy vào xem sao thì phát hiện ông cụ Mộ phát bệnh tim, cả người đã ngừng thở, mẹ bèn dùng phương pháp hồi phục tim phổi từng học lúc trước để cứu ông ấy.

“May mà cuối cùng cũng có thể cứu được ông ấy”

Mạc Hân Hy cầm lấy miếng ngọc bội hình hoa mai lật qua lật lại xem, có thể bình an tìm Nhị Bảo về, còn khiến nhà họ Mộ nợ mình một ân tình nữa, thật đúng là như một giấc mơ.

Thế nhưng, trái với vẻ vui mừng của cô thì người đàn ông bên cạnh lại không được vui cho lắm.

Lục Khải Vũ và Mạc Vũ Lý như cùng lúc lên tiếng: “Cái gì? Hồi phục tim phổi?”

Bởi vì lúc còn nhỏ thân thể không tốt, trái tim yếu ớt nên Mạc Tình cố ý tìm một nhân viên y tế chuyên nghiệp tới nhà trẻ dạy cho bảo mẫu vài phương pháp sơ cứu, trong đó có cả hồi phục tim phổi.

Mạc Vũ Lý vẫn nhớ rõ, hồi phục tim phổi có một bước là hô hấp nhân tạo.

Chính vì vậy, cậu bé cả kinh nhìn Mạc Hân Hy: “Mẹ, mẹ, mẹ hô hấp nhân tạo cho ông già đó sao?”

Lục Khải Vũ cũng nhìn chằm chằm cô hỏi: “Nhị Bảo nói vậy có đúng không?”

Không khí bên trong xe đột nhiên trở nên rất áp lực. tràn đầy vị chua nồng.

Mạc Hân Hy nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hai người một lớn một nhỏ ở trước mặt: “Mạng người là chuyện quan trọng, ai mà nghĩ nhiều như vậy chứ. Chỉ là hô hấp nhân tạo mà thôi, cũng chẳng phải hôn môi. Hơn nữa mấy cô gái ở bệnh viện cũng nói rồi, vì cứu mạng người mà có thể không màng tất cả, không phải sao?”

Cô vừa nói dứt lời, không ngờ Lục Khải Vũ lại trực tiếp kéo cô vào lòng, sau đó không biết đã cầm một chiếc khăn giấy tiệt trùng từ lúc nào, thẳng thừng lau thật mạnh vào miệng cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.