9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1141: Chương 1141




Sau khi mấy anh em gặp nhau, biết rằng chất độc trên người Ngũ Bảo Lục Tấn Khang đã được giải, mấy nhóc đều rất vui mừng.

Nhảy lên sung sướng trên hành lang tầng hai.

Nhưng, vừa vui mừng, Lục Vũ Bách đang đứng bên tai bỗng nghe thấy tiếng khóc nhè nhẹ từ khu vui chơi cuối hành lang.

Cậu đẩy người anh cả Lục Minh Húc ở bên cạnh: “Anh cả, nghe này, ai đang khóc ở đằng kia vậy?” .

||||| Truyện đề cử: Cô Gái Nhỏ Bị Cầm Tù |||||

Mấy đứa trẻ im lặng ngay lập tức và chú ý lắng nghe.

Quả nhiên, ở góc hành lang vang lên tiếng trẻ con khóc.

“Là Niệm Đơn đang khóc!”

Lục Vũ Bách là người đầu tiên nghe thấy giọng nói của Vương Niệm Đơn và chạy đến. Mấy bé Bảo còn lại cũng nhanh chóng chạy đến.

Quả nhiên, ở góc bên dưới đường trượt, mấy nhóc nhìn thấy Vương Niệm Đơn đang trốn ở đó và khóc.

Lục Tấn Khang có chút khó hiểu hỏi: “Niệm Đơn, không phải hôm nay em gặp mẹ rồi sao? Tại sao còn khóc ở chỗ này!”

Lục Minh Húc kinh ngạc nhìn cậu, hỏi: “Dì Vương Kỳ vẫn còn sống sao?”

Lục Tấn Khang đã gọi cho mẹ Mạc Hân Hy vào chiều hôm qua. Khi mấy cậu nhóc Lục Minh Húc đi học về, bố mẹ mấy nhóc đã lên đường đến La Trại Câu.

Sáng nay khi mấy nhóc đi học, bố và mẹ vẫn chưa về! Do đó, các bé Bảo không biết đã có rất nhiều chuyện xảy ra ở đây.

Lục Tấn Khang gật đầu: “Chỉ là dì Vương Kỳ bị kích động, cho nên tạm thời chưa nhớ ra em Niệm Đơn”

Dưới cầu trượt, Vương Niệm Đơn càng khóc nhiều hơn sau khi nghe những lời của Lục Tấn Khang.

Lục Minh Húc vội vàng kéo Lục Tấn Khang sang phòng bên.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao dì Vương Kỳ lại không nhớ ra con gái mình?”

Vì tò mò, những cậu bé trong gia đình họ Lục cũng đi theo, chỉ có Lục Vũ Bách nhìn thấy Vương Niệm Đơn khóc rất đáng thương liền ngồi lên cầu trượt cùng cô bé.

“Em Niệm Đơn, đừng khóc. Con gái khóc lâu sẽ không xinh đâu”

Cậu bé bò vào và ngồi bên cạnh Vương Niệm Đơn.

“Anh vào đây làm gì?” Nơi dưới cầu trượt vốn dĩ rất nhỏ, không gian nhỏ bỗng trở nên đông đúc sau khi Lục Vũ Bách mũm mĩm chen vào.

Lục Vũ Bách ngượng ngùng cười cười: “Anh thấy em khóc rất buồn, cho nên anh muốn đi vào nói chuyện với em”

Sau khi nghe cậu nói, Vương Niệm Đơn ngừng khóc.

“Hôm nay em đã được gặp mẹ rồi. Thực ra em nên vui mừng. Tuy nhiên, mẹ em không còn nhận ra em nữa. Mẹ em lúc nào cũng cười nói với một chú xa lạ nào đấy. Mẹ em còn gọi chú ấy là chồng”

“Trời tối rồi, nhớ mẹ, muốn ôm mẹ ngủ!”

Sau đó, Vương Niệm Đơn lại bắt đầu khóc.

Lục Vũ Bách vội vàng đưa cho cô bé một tờ khăn giấy từ trong túi: “Em Niệm Đơn, dì Vương Kỳ vẫn còn sống, anh nghĩ bây giờ em nên vui mới đúng. Hiện tại y học rất phát triển, chỉ cần dì ấy còn sống, chúng ta sẽ có hy vọng chữa khỏi bệnh cho dì ấy, đúng không nào?”

“Còn nữa, em nói mẹ em đối xử với một người chú xa lạ nào đấy rất tốt. Vậy anh hỏi em, người chú xa lạ đó đối với mẹ em như thế nào?”

Vương Niệm Đơn nhớ lại cảnh tượng khi ban ngày gặp La Đức Tín.

Người chú đó thực sự tốt với mẹ cô bé, còn nói chuyện rất dịu dàng.

Vì vậy, cô bé gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.