9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 478: Chương 478: Con ôm bố còn phải xin lỗi




Lục Khải Vũ thấy thế không đợi Lý Mộc Tháp Lên tiếng, trực tiếp đi tới giữ chặt tay cậu bé va Mạc Minh Húc: “Chúng ta về phòng rồi nói”

Hình như sắp thay đổi thời tiết, sau khi lập thu gió có chút hơi lạnh.

“Hôm nay thầy giáo dạy thế nào?” Vừa đi, anh vừa hỏi hai đứa con trai.

Lúc này trong lòng Lý Mộc Tháp có chút lo lắng, Lục Khải Vũ cho cậu bé cảm giác là người luôn kiêu ngạo, địa vị cao cả. Người tuổi trẻ, khí chất. Cậu bé vẫn luôn rất hâm mộ Minh Húc có một cái người bố trẻ đẹp như vậy, bố của Minh Húc còn trẻ hơn cả anh Phàm ở trong thôn bên cạnh.

Có đôi khi cậu bé cũng sẽ lén lút quan sát Lục Khải Vũ, trong lòng cũng từng nghĩ, nếu như bố của cậu bé cũng có tiền như vậy, có năng lực, trẻ tuổi, đẹp trai thì tốt biết bao nhiêu.

Tuy nhiên những suy nghĩ đó chỉ có thể vĩnh viễn giấu ở nơi bí mật dưới đáy lòng, không thể nói cho bất cứ kẻ nào. Càng không thể cho bố mẹ biết, bọn họ chữa bệnh cho mình đã rất vất vả rồi, tuy rằng bọn họ có chút lớn tuổi, không có khí chất, nhưng cậu bé vẫn rất yêu bọn họ.

Trong lòng có suy nghĩ như vậy, có đôi khi sẽ làm Lý Mộc Tháp cảm thấy áy náy, đầy cảm giác tội lỗi. Mấy ngày nay cậu bé vẫn luôn cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, không hâm mộ Minh Húc nữa, phải yêu quý bố mẹ của mình.

Hôm nay bác sĩ Tôn lại tới nhà họ Lục, cậu bé lấy hết can đảm, chủ động năn nỉ bác sĩ Tôn bắt mạch cho mẹ mình, điều trị thân thể, gần đây mẹ luôn không ngủ được, cậu bé rất lo lắng.

Tuy nhiên, bố của Minh Húc vẫn luôn kiêu ngạo lại thân thiết nắm lấy tay cậu bé như vậy, còn dịu dàng nói chuyện với cậu bé làm cho trong lòng cậu bé lại dâng lên một cảm giác muốn ôm bố của Minh Húc một cái, lại không sợ ông ấy một chút nào.

Rốt cuộc là như thế nào, cái đầu nho nhỏ của Lý Mộc Tháp không nghĩ ra được.

Lục Khải Vũ thấy cậu bé cả nửa ngày không nói gì, có chút lo lắng, sau khi đi vào phòng khách ngồi xổm xuống nhìn chằm chấm khuôn mặt nhỏ của cậu bé thân thiết hỏi: “Có phải thầy giáo dạy không tốt không, cháu nghe không hiểu à Độ cao này rất thích hợp ôm, Lý Mộc Tháp theo bản năng duỗi tay ra ôm lấy cổ anh.

Trên người chú Lục có một chứt mùi hương nhàn nhạt, có lẽ là trong lúc giải quyết công việc hoàn toàn không giống mùi hương trên người bố Mạc Hân Hy và bốn đứa bé ở phía sau.

Lục Khải Vũ và cậu bé đột nhiên bị hành động này dọa sợ.

Bọn họ cùng nhìn về phía anh cà, dùng đôi mắt dò hỏi, có phải đã nói cho Mộc Tháp sự thật rồi không.

Mạc Minh Húc vô tội lắc lắc đầu.

Bị cậu bé ôm lấy, trong lòng Lục Khải Vũ ngoài trừ đầy cảm động và hạnh phúc, thì không dám cử động một chút nào, sợ mình không cẩn thận sẽ doạ cậu bé.

Lý Mộc Tháp không ôm lâu, cũng chỉ khoảng mười mấy giây, lập tức buông lỏng tay ra, lo lắng lùi về phía sau mấy bước. Giống như một đứa bé làm sai chuyện gì đó: “Chú Lục, rất xin lỗi, rất xin lỗi, cháu không cố ý. Chỉ là cháu sùng bái chú, muốn ôm chú một cái mà thôi”

Tứ Bảo kinh hoảng thất thố giải thích, khiến trong lòng hai vợ chồng Lục Khải Vũ đầy nhiễu loạn. Con ôm bố, còn phải xin lỗi, đây là một chuyện khiến người ta chua xót cỡ nào chứ!

Lục Khải Vũ cảm thấy hốc mắt mình có chút chua xót, anh giữ chặt tay Tứ Bảo: “Mộc Tháp, không sao, cháu và Minh Húc là bạn tốt, chú rất thích cháu. Cháu đừng sợ hãi. Sau này có thể giống Minh Húc làm nũng với chú”

Ba cô bé đã đi tới, Vũ Tuệ giữ chặt góc áo Lục Khải Vũ, vẻ mặt kiêu ngạo: “anh Mộc Tháp, có phải bố em rất có sức quyến rũ hay không vậy?

Chúng em đều thích anh, có thể cho anh mượn bố ôm một chút”

“Không cần, không cần” Lý Mộc Tháp xấu hổ đỏ bừng cả mặt Mạc Hân Hy sợ kích thích Mộc Tháp, nhanh chóng kéo ba đứa con gái lên lầu: “Hôm nay các con có bài tập không? Đi thôi, mẹ đi làm bài tập với các con”

Lúc gần đi, cô đưa mắt ra hiệu cho Lục Khải Vũ, để anh an ủi Tứ Bảo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.