Khuôn mặt yếu ớt của người phụ nữ trước mặt, khá giống với cô dâu mặc váy cưới Trung Đông ngày hôm đó.
Chân bà ta bỗng nhiên mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngồi liệt xuống đất: “Cô, cô, cô là vợ của chủ tịch sao?”
Mạc Hân Hy đúng lúc đưa tay ra kéo bà ta một cái, bên trong giọng điệu lạnh lùng còn có hơi chút châm chọc: “Xem ra trí nhớ của bà Ngô đây, vẫn còn khá tốt đấy chứ!”
Trong phút chốc, sắc mặt Ngô Bảo Mai lập tức tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng từ trên đầu xuống: “À, ờ, cô Chủ tịch, hiểu lầm rồi, đây chỉ là sự hiểu lầm thôi”
“Hiểu lầm sao?” Mạc Hân Hy nhướng mày.
“Bà là nói việc bà đánh em gái Tô Cẩm của tôi là hiểu lâm, hay là vừa rồi việc tôi vô tình đánh bà là hiểu lầm hả?”
“Đó, đều là, đều chỉ là hiểu lầm!” Ngô Bảo Mai ngại ngùng nói.
Mạc Hân Hy buông bà ta ra, lùi lại một bước, khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt: “Nhưng mà, bà đã gọi cảnh sát rồi, vậy chúng ta hãy đến đồn cảnh sát giải thích cho rõ ràng đi! Dù sao ông xã tôi cũng không sợ xấu hổ gì đó”
Câu cuối, cô còn cố tình nói rất nặng.
Quả nhiên, sắc mặt của Ngô Bảo Mai càng tái nhợt hơn khi nghe câu nói cuối cùng này: “Cái này, thưa cô Chủ tịch, tôi đã quá bốc đồng và ngu ngốc. Chuyện tôi đánh cô em gái này thật sự chỉ là hiểu lầm.
Thôi thì vầy đi, các người cứ đi trước đi, đợi đến khi cảnh sát đến đây, một mình tôi sẽ giải thích cho họ là được rồi. “
“Cái này, e rằng không tốt lắm đâu! Dù sao bà cũng vừa gọi cảnh sát nói tôi định giết bà cơ mà!” Mạc Hân Hy cố ý nói. . Ngôn Tình Sủng
Thân người của Ngô Bảo Mai lại chấn động, bà ta nhớ tới tình cảnh vừa rồi, trước mặt cô vợ chủ tịch này thật sự là muốn mạng của bà ta mà!
Bà ta không thể ngờ rằng giữa họ không có chuyện thù oán gì, chẳng lẽ chỉ vì bà ta đánh cô gái hèn mọn kia thôi sao?
Tuy nhiên, việc trước mắt là phải xoa dịu được cô vợ chủ tịch tưởng chừng như vô cùng khó khăn này, dù sao với thực lực của nhà họ Ngô bây giờ vẫn không thể nào cạnh tranh được với nhà họ Lục.
Bà ta nhất định phải chịu đựng được nỗi nhục này, chờ tới khi nhà họ Hoàng làm chủ được nhà họ Lục, bà ta sẽ đòi lại đủ những sỉ nhục mình phải chịu hôm nay, thế cũng không muộn.
Nghĩ đến đây, Ngô Bảo Mai trưng lên một nụ cười đạo đức giả: “Làm sao có chuyện như vậy được? Vừa rồi là do tôi nói bậy bạ vậy thôi, cảnh sát đến thì tôi sẽ kiểm điểm. Cô Chủ tịch có thể an tâm rời đi cùng các bạn của mình rồi nha”
Mạc Hân Hy thực sự không muốn nói chuyện với Ngô Bảo Mai nữa.
Cô rất sợ mình vô tình khống chế không nổi, thật sự lỡ tay giết chết bà †a mất.
Vì vậy, cô gật nhẹ đầu với Ngô Bảo Mai, dẫn theo Tô Cẩm và Lý Duy Lộc rời đi.
Phía sau lưng Mạc Hân Hy, Lý Duy Lộc không nhịn được mà nắm chặt tay Tô Cẩm: “Tô Cẩm, cô sao rồi? Có muốn tôi đưa cô đi bệnh viện xem xét chút không?”
Nhìn thấy hai má sưng đỏ của Tô Cẩm, anh ấy thấy vô cùng hối hận khi vừa rồi mình lại ngăn Mạc Hân Hy, người phụ nữ Hoàng Bảo Mai kia lẽ ra nên để Hân Hy siết cổ bà ta đến chết mới đúng.
Tô Cẩm cảm kích nhìn anh ta: “Tôi… Tôi không sao, trở về chườm đá một chút là được rồi”
Nhìn thấy anh ta vẫn luôn nắm chặt tay mình, trái tim non nớt của Tô Cẩm không hiểu sao lại nhảy loạn xạ lên.
Lòng bàn tay của người kia tuy thô ráp nhưng lại rộng rãi, tràn đây ấm áp và có cảm giác vô cùng an toàn, không hiểu sao Tô Cẩm không muốn rút tay mình về.
Thực ra Lý Duy Lộc này cũng là người khá tốt, Tô Cẩm lén lút liếc nhìn người đàn ông đang nắm chặt tay mình không chịu buông ra kia, lúc này Lý Duy Lộc mới ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, hai ánh mắt cứ như vậy mà bất ngờ gặp nhau trên không trung.
Khuôn mặt của Tô Cẩm lại bất chợt trở nên đỏ hơn.
Cô ấy nhanh chóng rút tay mình về, bước nhanh về phía Mạc Hân Hy: “Chị Hân Hy, bây giờ chúng ta về nhà sao ạ?”
Phía sau lưng là Lý Duy Lộc, nhìn lòng bàn tay bất chợt trống rỗng, trong lòng có chút mất mát.
Đúng lúc này, Mạc Hân Hy đột nhiên quay đầu lại, giọng nói bình tĩnh và nghiêm nghị: “Lý Duy Lộc, nói với Lý Toàn, từ giờ hãy theo dõi Hoàng Bảo Mai 24/24, ngoài ra để anh ta chuẩn bị năm người có kỹ năng tốt có thể sẵn sàng chờ lệnh bất cứ lúc nào”
Đừng ai nghĩ đến việc làm tổn thương và ngược đãi con của cô rồi còn có thể bình an đi ra ngoài.