A Hạnh

Chương 22: Chương 22: Đi chợ




Sáng sớm Lý Nhuận Phúc chuẩn bị chu đáo rồi bước ra khỏi phòng.

Hôm nay thời tiết tốt, ánh mặt trời tươi sáng, trong chợ nhất định rất náo nhiệt, hôm nay cần phải mua ngựa và thân xe, chờ mấy ngày nữa xe ngựa làm xong liền có thể tìm việc làm trong thành. Con gái nói muốn hắn trong thành kiếm khách nhưng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Kéo một khách nhân từ thành tây đi tới thành đông cũng phải 20 đồng, gia đình ngồi xe cũng phải có chút giàu sang, nhưng mà nhà giàu sang phần lớn đều có xe ngựa tư gia, cần phải dùng tới xe của người khác sao ? Trừ khi đi xa nhà nhưng như vậy tối thiểu cũng phải mất mấy ngày có khi là cả tháng mới trở về, để một mình A Hạnh ở nhà sao ông có thể yên tâm? Còn không bằng giúp người ta chở hàng, nhiều thương gia có xưởng như vậy còn sợ không tìm được việc làm sao?

Mặc dù đại phu nói chân của ông không thể quá vất vả nhưng ông cũng không phả thân thể yếu đuối giống bọn nhà giàu, đâu để ý được nhiều như vậy? Hiện tại vết thương ở chân đã tốt nhiều rồi, chắc cũng không sao. Dùng xe ngựa kéo hàng có thể so với kiếm được nhiều hơn so với ở bến tàu, có lẽ không được bao lâu có thể thu được tiền vốn về, tiếp theo sửa sang trong nhà cửa một chút, sau đó liền tích cóp đồ cưới cho A Hạnh.

Nghĩ tới đây Lý Nhuận Phúc lộ ra nụ cười, cảm thấy cuộc sống tương lai bừng sáng, nhưng nghĩ đến những thứ này đều là dùng con gái lớn cho nhà người ta làm đổi về, trong lòng vừa vui mừng vừa áy náy bứt rứt, không khỏi thở dài.

Đang suy nghĩ Lý Nhuận Phúc nghe được hồi tiếng bước chân nhỏ nhẹ, hắn biết là A Hạnh đã tới ngẩng đầu nhìn con gái, vừa nhìn cả người đều ngơ ngẩn. Hôm nay A Hạnh mặc một bộ quần áo màu xám tro, khuôn mặt thường ngày trắng như tuyết dường như chỉ sau một đêm lại đen đi không ít, giống như đột nhiên phơi mặt cả ngày dưới mặt trời mùa hè! Hắn đứng lên, tay chỉ A Hạnh, cả kinh nói: “A Hạnh, mặt của con…mặt của con làm sao lại thành ra như thế?”

A Hạnh thấy dáng vẻ phụ thân sợ hãi liền vội đi tới bên cạnh ông cười nói: “Phụ thân, bình tĩnh đã, trên mặt con là bôi chút tro, như thế này thì phụ thân không cần lo lắng nữa!”

A Hạnh biết mặc dù tuổi tác mình còn nhỏ nhưng mặt mũi cũng đã bắt đầu rạng rỡ xinh đẹp, không tới mấy năm nữa chỉ sợ nhan sắc không thua gì Lý Ngân. Có dung nhan xinh đẹp vốn là chuyện tốt nhưng vấn đề là gia cảnh A Hạnh quá mức bần hàn, không quyền không thế, ở trên cái thế giới này, người có bối cảnh như vậy còn loại sắc đẹp này thì chính là một gánh nặng, giống như Lý Ngân, không biết là lúc nào bị Hồ lão gia coi trọng, kiên quyết nạp làm thiếp, gia cảnh bọn họ như vậy, nhà mình thì lại nghèo, lấy cái gì mà phản kháng? Cuối cùng vẫn là vì 50 lượng bạc, đầu xanh, kiệu nhỏ bị Hồ gia mang!

Phụ thân không muốn để cho nàng đi ra ngoài cũng là vì muốn tốt cho nàng, nhưng phụ thân không biết tâm sự của nàng, hắn nghĩ là tốt nhưng đối với nàng cũng không phải là tốt, vì để cho phụ thân yên tâm về sau có thể tự do hơn chút, không thể không đem gượng mặt mình che đậy đi một chút, chỉ có như vậy mới có thể giảm bớt nhiều phiền toái.

Từ xưa tới nay, các cô nương đều lấy màu trắng làm tiêu chuẩn đánh giá nét đẹp, cho dù ai cũng sẽ không coi trọng người đen như than như nàng!

Lý Nhuận Phúc nghĩ cứ như vậy đúng là tránh được nhiều phiền toái liền nói: “Dù sao lần này về liền rửa mặt sạch sẽ, bằng không để cho người khác thấy còn tưởng rằng con bị bệnh gì!”

A Hạnh cười đáp: “Con biết rồi phụ thân!”

Hai người ra khỏi ngõ hẻm, đi về phía đông một khắc đồng hồ đã đến chợ lớn nhất trong thành.

Trong chợ người đi kẻ đến tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Nơi này có đủ loại cửa hàng, bán giấy bút nghiên mực, bán đồ trang sức châu báu, bán vải vóc. . . Còn có các gian hàng rong, bán đồ ăn vặt, đồ chơi nhỏ, còn có một góc lớn trong chợ bán các loại gia súc.

“ Phụ thân, nơi này thật náo nhiệt a!” A Hạnh nhìn hai bên một chút, bình thường mua thức ăn đều đến chợ nhỏ gần nhà, lớn như nơi này, dòng người tấp nập như vậy vẫn là lần đầu tiên A Hạnh nhìn thấy.

Hơn nữa nàng cũng phát hiện người chung quanh cũng không có chú ý nàng, không giống như lần trước đi bộ đến Hồ gia, người đi trên đường nhìn nàng chằm chằm, có thể thấy được nàng là “dịch dung” vô cùng thành công.

Lý Nhuận Phúc thấy con gái vui vẻ như vậy, liền cười nói: “Hôm nay trời đẹp lại vừa đầu xuân, mọi người cũng sẽ tới mua đồ dùng cho nên mới náo nhiệt như thế. A Hạnh có muốn đi dạo một chút? Mua chút đồ con thích, nơi này có rất nhiều gian bán son phấn, bột nước, trâm kẹp và vải vóc !”

A Hạnh vẫn không thể quen với thẩm mỹ ở nơi này, một chút cũng không vui khi có mấy thứ trâm thoa gắn lên đầu mình, bình thường nàng sẽ dùng một đoạn gấm buộc lên, vừa tiện lợi, vừa đơn giản.

“ Không cần đâu phụ thân, chúng ta đi xem ngựa trước đã! Chờ sau khi chọn ngựa kĩ càng và đặt làm xe sau đó trở ra hẵng đi dạo!”

Lý Nhuận Phúc ngẩng đầu nhìn phía trước trong một cái góc có một chỗ đất trống rất lớn, mặt bên chính là chuồng ngựa, trên dải đất rộng lớn có một con ngựa khỏe mạnh đang chạy băng băng.

Hai cha con đến gần hàng rào, ngựa chạy nhanh trên bãi đất trống mang theo một mảnh bụi bạm làm cho A Hạnh hắt xì mấy cái. Lý Nhuận Phúc bất chấp dùng tay bị cụt che mặt mình, dùng ống tay áo của tay còn lại phủi bụi bặm trên mặt A Hạnh sau đó giúp A Hạnh che chắn bụi.

Lúc này một tay buôn ngựa đi tới trước mặt bọn họ, trên người mặc một chiếc áo ngắn màu xanh, giữa lưng quần bố có một đai lưng màu đen nhìn qua rất giàu kinh nghiệm. Hắn nhìn cha con A Hạnh từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi: “Hai vị muốn mua ngựa sao?”

Lý Nhuận Phúc gật đầu nói: “Ta muốn mua một con ngựa kéo xe.”

Trên mặt của tên thương gia nổi lên nụ cười, mở cửa hàng rào ra: “Nơi này nhiều bụi bặm, hai đi vào xem đi!” Sau đó liền đưa bọn họ đến cạnh chuồng ngựa, nói: “Hai vị tùy ý xem một chút, ngựa chỗ ta đều là loại ngựa tốt thượng đẳng, đều là ngựa hoang thuần dưỡng, sức chịu đựng tốt, cũng rất nhanh!”

Lý Nhuận Phúc nhìn bên trái một chút mỗi khi nhìn đến con ngựa nào thì thương gia bên cạnh sẽ dùng ba tấc lưỡi khoe khoang ngựa của mình, đem những con ngựa này so với hãn huyết mã còn lợi hại hơn, thật sự là làm cho người ta không nhịn được cười.

A Hạnh không biết cách chọn ngựa chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, Lý Nhuận Phúc mặc dù đã từng đi lính nhưng chỉ là bộ binh, không phải là kỵ binh, ít tiếp xúc với ngựa cho nên đối với ngựa cũng không hiểu biết gì nhiều chỉ là nghe hàng xóm láng giềng nói chọn ngựa phải chọn màu lông sáng bóng, tứ chi cường tráng, dựa vào những tiêu chuẩn nàu ông chọn được một con ngựa cao lớn màu nâu.

Thương gia cười nói: “Đại ca thật là biết cách nhìn, nhìn một cái liền chọn trúng ngựa tốt nhất ở chỗ chúng ta! Nhưng giá tiền của nó cũng là cao nhất.” Vừa nói liền nói ra một cái giá so với dự đoán của cha con A Hạnh còn cao hơn mấy thành.

Cha con A Hạnh đưa mắt nhìn nhau không biết cái giá tiền này có hợp lý hay không. A Hạnh căn bản không biết giá một con ngựa rốt cuộc là bao nhiêu tiền. Lý Nhuận Phúc cũng không có kinh nghiệm, trong những người quen biết cũng không có mua được ngựa cho nên cũng không biết một con ngựa tốt phải bao nhiêu tiền.

Thương gia nhìn dáng vẻ hai người ngẩn ngơ, vui vẻ, nghĩ thầm hôm nay là có hai con dê béo ngốc nghếch dẫn xác tới rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.