Băng Huyết đi tới
trước mặt Mặc Kình Thiên, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tấm ván. Nếu đã
chấp nhận người trước mắt, như vậy băng hàn cự tuyệt người ngàn dặm kia
bởi vì đủ loại nguyên nhân mà tạo thành ở kiếp trước sẽ hoàn toàn bị
Băng Huyết thu hồi.
Hơi thở lạnh như băng chính là một loại tự vệ nhằm vào ngoại giới, đối với người chính mình chấp nhận, đương nhiên sẽ không cần loại tự vệ này, chỉ vì tuyệt đối tin tưởng.
Cảm nhận được Băng Huyết thay đổi, cao hứng nhất chính là Mặc Kình Thiên .
Hắn không thể tưởng tượng được hoàn cảnh nào đã tạo thành đứa bé có hơi thở lạnh như băng như vậy. Băng Huyết như vậy càng làm cho chính mình thêm
đau lòng. Hắn thề, nhất định sẽ cho Băng Huyết tất cả thứ tốt nhất, hắn
sẽ thay bọn họ hảo hảo bảo vệ Băng Huyết, nhưng hắn sẽ không hạn chế tài năng của nàng, bởi vì Mặc Kình Thiên biết, thiên hạ trước mắt sẽ có một ngày rời khỏi nơi này, đi đến nơi cao nhất mà mọi người chỉ có thể
ngưỡng mộ.
Sẽ có một ngày, nàng sẽ thành sự kiêu ngạo của bọn họ.
”Tử mâu của Băng Huyết rất giống phụ thân , phải không?” Băng Huyết muốn
biết về lão cha, càng muốn biết nhiều về chuyện tình của ông. Như vậy sẽ làm cho lòng nàng cảm thấy nàng không phải là cô nhi không ai muốn,
nàng có phụ mẫu của chính mình.
Mặc Kình Thiên nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt đầy nụ cười của Băng Huyết, cặp tử mâu chính mình quen thuộc,
trong mắt tràn đầy tưởng niệm.
”Uh, tử mâu của tiểu Băng Huyết
cùng đại ca giống nhau, đều đẹp giống nhau, trong suốt sáng ngời. Giống
như tử thủy tinh diễm lệ loá mắt nhất trên thế gian, làm cho người khác
liếc mắt một cái, liền không thể quên.”
”Hắn vì sao rời đi mẫu
thân cùng Băng Huyết?” Băng Huyết nhìn Mặc Kình Thiên, hỏi ra điều nàng
vẫn muốn biết, cũng là vấn đề quan trọng nhất.
”Hắn...” Ý cười trên mặt Mặc Kình Thiên biến mất, mày nhăn lại, lâm vào thống khổ giãy dụa.
Nhìn biểu tình của Mặc Kình Thiên, Băng Huyết lựa chọn trầm mặc chờ đợi,
nàng biết trong đó nhất định là có nguyên nhân phức tạp. Nàng tin tưởng
phụ thân cùng chính mình giống nhau ở tính cách, nhất định sẽ không vô
duyên vô cớ liền rời đi chính mình cùng mẫu thân mà không có gì lý do.
Mặc Kình Thiên giương mắt, nhẹ nhàng vỗ về mái tóc dài màu lam của Băng Huyết.
”Tiểu Băng Huyết, không cần oán hận phụ thân ngươi. Tin tưởng hắn, hắn là
dùng sinh mệnh, tất cả mọi thứ hắn có để trân trọng ngươi cùng mẫu thân
ngươi. Ta còn nhớ rõ, năm đó khi vừa mới biết mẫu thân ngươi mang thai,
trên mặt hắn biểu tình là ngốc như vậy. Một người ôm mẫu thân ngươi ngây ngốc đứng tại chỗ, trên mặt ngây ngô cười, nụ cười mà ta chưa từng xem
qua. Ta từng nghĩ đến biểu tình như vậy đời này đều không có khả năng
xuất hiện trên nam tử lạnh khốc như vậy. Nhưng mà, hắn ước chừng cười
ngây ngô nhiều giờ, mặc cho ai đều không thể đánh thức hắn. Thẳng đến
cuối cùng vị y sư bất đắc dĩ nói: ôm phụ nữ có thai như vậy sẽ làm bị
thương đến đứa nhỏ. Phụ thân ngươi lập tức tỉnh lại, cẩn thận đem mẫu
thân ngươi an trí ngồi xuống, giống như trong tay đang cầm là trân bảo
trân quý nhất thế giới này. Bất quá, nói như vậy cũng đúng. Bởi vì các
ngươi là thế giới của hắn, là trân bảo trân quý nhất của hắn. Cho nên
hắn sẽ không cho phép ai đến thương tổn các ngươi. Cho dù là dùng chính
mệnh của mình đi ngăn cản, cũng sẽ không tiếc.”
”Phụ thân hắn...” Băng Huyết trừng lớn hai mắt, không thể tin được nhìn Mặc Kình Thiên,
nàng không cần... Không cần cảm thấy chính mình là đứa nhỏ hạnh phúc
nhất thế giới này, nếu sự thật là hạnh phúc của nàng không phải là thật . Hạnh phúc là điều mà kiếp trước nàng cũng không dám nghĩ đến, đó là
hạnh
phúc mà bao nhiêu ngày ngày đêm đêm mới có, nàng ngay cả nằm mơ đều muốn, muốn cùng những đứa nhỏ khác giống nhau, giống nhau có được
phụ mẫu của chính mình, phụ mẫu yêu thương chính mình. Làm sao có thể
tàn nhẫn với nàng như vậy, nếu là như vậy. Như vậy nàng chắc chắn sẽ hóa thân thành ác ma đáng sợ nhất ở địa ngục, làm cho thiên hạ này cùng
hạnh phúc của chính mình …..Chôn cùng.
Nhìn đôi tử mâu kia của
Băng Huyết phát ra tia âm u, thế nhưng trong nháy mắt hiện lên một tia
ánh sáng màu đỏ, cả người tản ra sát khí thị huyết, giống như ma quỷ ở
địa ngục ma quỷ, làm cho người ta kinh hãi.
Mặc Kình Thiên lập tức ôm lấy thân thể gầy nhỏ của Băng Huyết vào lòng.
”Băng Huyết... Bình tĩnh một chút. Phụ thân ngươi còn sống, hắn không có
chết, thật sự, ngươi bình tĩnh một chút. Mẫu thân ngươi cùng phụ thân
còn chờ ngươi đi tìm bọn họ .”
”Còn sống.” Hai chữ đơn giản, làm
cho hơi thở âm trầm như địa ngục phát ra từ Băng Huyết chậm rãi tiêu
tán. Ngẩng đầu im lặng nhìn Mặc Kình Thiên, đợi hắn giải thích.
Còn sống là tốt rồi, mặc kệ ở nơi nào, cho dù là địa ngục, nàng đều đã đi. Gặp ma giết ma, gặp thần chém thần.
”Đúng vậy, còn sống. Năm năm trước, một đám người mặc chiến giáp màu
xanh, mang mặt nạ đột nhiên xông vào sân nhà các ngươi. Muốn bắt mẫu
thân ngươi mang đi, lúc ấy mẫu thân ngươi đã muốn sinh con. Hơn nữa bọn
họ lai giả bất thiện, phụ thân ngươi đương nhiên sẽ không cho bọn họ đem mẫu thân ngươi mang đi. Cuối cùng phụ thân ngươi cùng vài tên tùy tùng
chém giết người áo xanh. Mẫu thân ngươi thừa dịp loạn, liền chạy thoát
ra ngoài. Tuy rằng nàng thà tình nguyện cùng phụ thân ngươi chết trận,
còn hơn sống một mình. Nhưng nàng đã có ngươi, bảo bối trân quý nhất của bọn họ, cho nên phải rời đi, nàng muốn bảo đảm an toàn của ngươi. Khi
ta nghe được tin tức, lúc đuổi tới...” Mặc Kình Thiên nói đến đây, trên
mặt xuất hiện vẻ thống khổ cùng hối hận. Sắc mặt càng trắng bệch.
Băng Huyết không đành lòng, vươn tay nhỏ bé, mềm nhẹ vỗ lồng ngực vững chắc
cùng ấm áp, không tiếng động an ủi. Nàng biết, nếu được, nam nhân dũng
mãnh này, tình nguyện cùng huynh đệ của chính mình chết trận, cũng không nguyện vô lực lựa chọn mất đi huynh đệ như vậy.
”Khi ta đuổi tới nơi, nguyên bản sân vườn tao nhã xinh đẹp thế nhưng giống như địa ngục, nơi nơi đều là thi thể không trọn vẹn, có người chết, có khế ước thú .
Máu tươi đầy toàn bộ tiểu viện. Thống khổ cùng hối hận chiếm cứ toàn bộ
thân thể ta, ta hận, hận chính mình vì sao không đến sớm hơn, nếu... Nếu ta đến sớm hơn một chút, có lẽ sẽ không phát sinh chuyện như vậy. Bất
quá, ta tuyệt đối sẽ không buông tay. Càng không tin các ngươi đã chết
như vậy. Ta không cho phép thủ hạ hỗ trợ, ta sợ bọn họ sơ ý bỏ qua. Ta
một mình thăm dò, xem từng cái thi thể, phần còn lại của chân tay đã bị
cụt, ta cỡ nào sợ nhìn đến là người chính mình quen thuộc. Hoàn hảo...
Trải qua cẩn thận xem xét, không có phụ thân ngươi , càng không có mẫu
thân ngươi . Ta phái các thế lực, đi tìm các ngươi, nhưng là đến cuối
cùng được đến tin chính là phụ thân ngươi cùng địch nhân đang tiến vào
vực thẳm nhập cảnh huyền ảo. Căn cứ vào mục đích hôm đó, lúc bọn họ
chiến đấu, phụ thân ngươi vẻ mặt không đúng, lại cắn răng chém giết
không tha, cuối cùng hẳn là tính đồng quy vu tận . Không biết vì sao lại đột nhiên biến mất không thấy . Ta đến địa phương xem xét, nguyên lai
nơi đó dĩ nhiên là kết giới tiến vào cảnh huyền ảo địa vực. Kết giới ảnh huyền ảo địa vực không phải hàng năm mở ra , không nghĩ tới thế nhưng
bị phụ thân ngươi đụng phải, hơn nữa âm kém dương sai đi vào. Cho nên ta nói, phụ thân ngươi không chết. Đại ca của ta tuyệt đối không chết, hắn làm sao có thể chết, trải qua nhiều đau khổ như vậy, đều kiên cường
sống sót, hơn nữa không ngừng cường đại . Như vậy hắn làm sao có thể
chết. Hắn còn chưa gặp qua nữ nhi hắn yêu nhất, còn không có hoàn thành
lời hứa với mẫu thân ngươi, làm sao có thể chết được. Hắn hiện tại nhất
định là ở chỗ đó đợi, đợi đến khi chúng ta gặp lại. Hơn nữa không ngừng
nỗ lực, nỗ lực hủy diệt hết thảy nhân tố bất lợi đối với các ngươi, bảo
đảm an toàn tuyệt đối cho các ngươi.”
Mặc Kình Thiên cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, trong mắt tràn đầy kiên định cùng tự tin.
”Con tin tưởng, phụ thân cùng mẫu thân đều không có việc gì. Băng Huyết cũng sẽ cố gắng, không ngừng cố gắng. Sẽ có một ngày Băng Huyết hội cường
đại, cường đại tiến vào cảnh huyền ảo địa vực, tìm được phụ thân. Càng
sẽ làm những người đó nợ máu trả bằng máu, con sẽ làm cho bọn họ hối hận vì đã có mặt trên đời, càng hối hận vì đã chọc người không nên chọc .”
”Con sẽ cùng phụ thân cùng đón mẫu thân về nhà, vĩnh viễn bảo vệ bọn họ. Đây chính là mục tiêu cùng động lực để Băng Huyết không ngừng cường đại,
làm cho người thân cùng bằng hữu của con không bị thương tổn gì.”
”Nghĩa phụ, ngài yên tâm. Băng Huyết trưởng thành, về sau Băng Huyết sẽ bảo vệ mọi người.”
Một tiếng gọi đơn giản, một câu hứa hẹn đơn giản, làm cho nam nhân chỉ cần
dậm một chân đều làm sắc mặt mọi người trên đại lục này biến đổi, đỏ
mắt, ấm lòng, cả đời khó quên.
Trong tương lai một ngày nào đó,
bên tai lại vang lên lời nói giống nhau, Mặc Kình Thiên nở nụ cười, cười thoải mái, cười thỏa mãn, cười hạnh phúc.
Hắn tin tưởng mỗi một câu nàng nói, mặc kệ là nàng lúc này vẫn gầy yếu, hay là nàng cường đại trong tương lai.