CHƯƠNG 31
Event tặng sách Bất Khả Kháng Lực
Xem chi tiết TẠI ĐÂY
Editor + Beta: Diệp tử
-o-
Chương 31
“Anh muốn đưa tôi đi đâu ?” cậu ngồi vào xe, lập tức hỏi hắn.
Hắn nâng cằm cậu lên “ Bảo bối, đã lâu rồi em không đi học nha!”
“Tôi bị đuổi học rồi…” Cậu cắn môi, trả lời.
“Đuổi học? Không sao, em sẽ đi học lại thôi!” Hắn nhìn cậu “Tôi đã chuẩn bị rồi.”
“Đương nhiên, mấy ngày em không đi học, chúng ta đã lâu không gặp, cũng nên ‘ vui vẻ ’ trò chuyện một chút chứ? Bảo bối!” Hắn vuốt ve khuôn mặt cậu, từng ngón tay nhẹ nhàng cọ sát da mặt cậu.
Né tránh tay hắn, cậu xoay mặt đi.
“Bốp !”
“A..” Tay hắn giáng xuống, theo quán tính, cậu ngã vào kính xe làm bằng thủy tinh.
Không đợi cậu ngồi dậy, hắn nắm cố áo cậu, quát lớn “ Tâm tình tôi bây giờ rất không tốt, em tốt nhất ngoan ngoãn một chút đi!”
Một khắc trước còn cười cười, một khắc sau lại vũ nhục cậu! Cậu muốn lùi lại, nhưng không dám làm hắn tức giận, chỉ có thể co chặt thân thể, không biết làm gì.
Hắn lôi cậu lên máy bay. Mấy giờ bay, hắn một câu cũng không nói, nhưng thi thoảng lại nhìn cậu, như đe dọa cậu đừng làm gì quá đáng.
***
Trở lại thành phố trước kia , cậu không nói gì, im lặng đi theo hắn, xe chạy ra đường lớn, rồi dừng lại, một căn biệt thự xa hoa hiện ra trước mắt.
“Đây là chỗ nào?”
Hắn cười khẽ, khẩu khí như rít lên “ Ít nói nhảm đi! ”
Cậu cúi đầu, cắn môi. Đúng vậy, hỏi làm gì chứ, mình đã như cá nằm trên thớt, còn có quyền hỏi kẻ cầm dao sao! Thật sự quá ngu ngốc rồi.
Cậu hừ một tiếng, hắn đang đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, khiến mặt cậu đập ngay vào lưng hắn.
Nhìn cậu xoa xoa mũi, hắn nắm tay cậu lôi vào biệt thự. Xa hoa đến mức này, Trình Hi quả nhiên là con nhà quyền thế. Tuy rằng gia đình cậu cũng thuộc loại khá giả, nhưng so với Trình Hi, đúng là một trời một vực.
Hắn lôi cậu đi hết một đoạn cầu thang dài đằng đẵng, chưa kịp chống cự, đã bị hắn đẩy ngã lên giường, đây là phòng ngủ của hắn!
Cậu giữ chặt quần áo trên người, hắn túm tay cậu, chỉ một động tác đơn giản, đã chế trụ được hai tay cậu, đưa chúng lên cao, rút cà vạt ra, trói lại.
“Yên tâm… Sẽ không đau a, thoải mái hơn thắt lưng nhiều.” Nói xong, hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai tay đang bị cà vạt chế trụ của cậu.
“Anh buông ra, đừng trói tôi…” cậu van xin, tư thế khuất nhục không khác gì súc vật.
Hắn cởi quần áo, đến khi trên người chỉ còn một chiếc quần lót mời nhìn cậu trả lời “ Đây là trừng phạt!”
Tim cậu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, môi cũng bị cắn đến sưng đỏ. Thân thể hắn rất cường tráng, không giống cơ thể gầy gò xanh tái của cậu.
Cậu há miệng, đang muốn nói , đã bị hai tay hắn đặt áp vào cổ họng, hô hấp dường như muốn ngừng trệ, cổ họng đau đớn, hắn chỉ cần tăng thêm chút lực, thì khí quản của cậu cũng theo tay hắn mà đứt đoạn.
“Khụ khụ…” Hắn cuối cùng cũng buông tay ra, quần áo trên người cậu lập tức bị xé tan, vứt xuống.
Thân thể hắn phủ lên cơ thể cậu, sức nặng của hắn khiến cậu vô pháp cử động. Chỉ có thể thống khổ mà hô hấp.
Không có bất cứ sự khởi đầu nào, hắn cứ thế thô bạo cọ sát hạ thể của cậu, hung hăng lấp đầy huyệt khẩu, hai chân bị hắn ghì chặt, cậu run rẩy toàn thân, đau, đau quá! Cả người nóng như bị lửa thiêu. Nếu tay hắn không áp trụ cơ thể cậu, cậu nhất định sẽ cố gắng phản kháng.
___________
Hết chương 31