Áo Rách Quần Manh Câu Người Ngủ

Chương 11: Chương 11




Hạ Trọng Vân thấy thái hậu vội vã đi ra, quần áo còn chưa chỉnh, không khỏi cười nói:

– “Xin lỗi mẫu hậu, quấy rầy việc tốt của người.”

Chu Bích Nhi không mang theo tức giận lườm hắn một cái, nói:

– “Hoàng đế không trách tội ai gia ngự tiền thất nghi, dâm loạn hậu cung là ổn.”

Nói xong, còn một mình tự cười không ngừng, nói:

– “Được rồi, nói chuyện cẩn thận, tìm ta có chuyện gì.”

Hạ Trọng Vân ngồi đối diện hắn, thần sắc vô cùng kính cẩn. Nếu như hỏi trên cõi đời này ai làm hắn tôn kính nhất, cảm tạ nhất thì đó nhất định là Chu Bích Nhi. Chu Bích Nhi với mẫu thân của hắn- hoàng hậu đời trước là long phượng thai, mà vì một câu nói đoán mệnh, từ nhỏ đã được nuôi như nữ nhi. Lão đạo sĩ kia nói trên người hắn âm khí quá nặng, làm nam thân không nổi, nếu như nuôi theo kiểu nữ nhi, thì sẽ được hưởng tôn vinh bất tận, cùng bạn tình bên nhau một đời.

Thời điểm Hạ Trọng Vân đăng cơ, mới chỉ là hài tử, lão hoàng đế ra đi quá đột ngột, trên triều đình hỗn loạn tưng bừng. Hoàng hậu thân thể, gân cốt yếu, thương tâm không qua khỏi bệnh, trước khi lâm chung khẩn cầu Chu Bích Nhi giả thành nàng, có thái hậu chấn cho, hoàng đế không đến nỗi bị đảng phái chi tranh hại chết.

Chu Bích Nhi không chỉ đáp ứng, còn ủy thân cho hoàng đế nước láng giềng một thời gian rất lâu, dưới sự trợ giúp của đối phương đặt chân trên triều đường, dốc lòng nuôi dưỡng Hạ Trọng Vân, lúc này Đại Hạ triều mới trời yên biển lặng.

Hạ Trọng Vân cũng không nói lời khách sáo, trực tiếp vào:

– “Mẫu hậu, ta muốn lập hậu.”

Chu Bích Nhi sững sờ, lập tức mừng tít mắt. Hài tử này cái gì cũng tốt, chỉ là ánh mắt quá cao, hắn thật sợ nó cô độc tới cuối đời. Chu Bích Nhi tò mò hỏi:

– “Ngươi nhìn trúng người nào? Tiểu thư hay là công tử nhà ai?”

Hạ Trọng Vân ho khan, nói:

– “Cũng không phải… Là một tiểu dâm hồ, song tính nhân. Mẫu hậu, người có biết chuyện dâm hồ không?”

Chu Bích Nhi đáp:

– “Ta biết, trong cung chúng ta có thư tịch liên quan tới chủng tộc này,chắc là ngươi không chú ý. Mà ta thật không nghĩ tới chủng tộc này vậy mà thật sự tồn tại, còn duy trì đến nay. Tiểu dâm hồ càng là hiếm có khó được… Bản thân dâm hồ vô tội, đều vì thế nhân tư dục dẫn đến cho bọn họ lắm tai ương. Nếu ngươi thật tâm thích người ta thì phải đảm bảo cả đời đừng làm tổn thương y.”

Hạ Trọng Vân nở nụ cười, giữa hai lông mày ý khí phong phát, bạo ngược lẫm liệt, hắn nói từng chữ:

– “Yên tâm, mẫu hậu. Thiên hạ và y, Hạ Trọng Vân ta chắc chắn sẽ bảo vệ tốt.”

Chu Bích Nhi hài lòng nói:

– “Vậy thì tốt. Đúng rồi, rảnh rỗi dẫn người đến cho ta nhìn một cái.”

Hạ Trọng Vân dĩ nhiên là mừng rỡ đáp lời, hàn huyên vài chuyện phiếm, rồi về cung điện của mình, vẫn còn có một tiểu tao hồ đang chờ hắn đấy.

Lúc Hạ Trọng Vân trở về, không trực tiếp vào trong, bởi vì hắn nhìn qua cửa sổ phía trước thấy Dung Vận ở bên trong đi tới đi lui, không biết đang chơi đùa cái gì. Vật nhỏ hẳn là đã tắm rửa qua, trên người không còn dịch thể dâm đãng nữa, nhưng dấu hôn và dấu tay vẫn lưu lại bên trên. Nhìn nghiêng, càng có thể thấy rõ thân thể dụ người tiền đột hậu kiều (trước lồi sau cong, chắc là kiểu giống như ngực tấn công, mông phòng thủ ở bên mình ấy =))) của y, cái mông và cái vú đều trong trắng lộ hồng, nhìn thấy mềm nộn nộn, cảm giác như có thể búng ra sữa. Dung Vận đi tới đi lui, mỗi động tác mỗi bước đi, vú sữa và mông to theo đó lắc lắc tao lãng, cũng không biết Dung Vận đi kiểu gì, một bước ba rung, eo nhỏ uốn tới ẹo lui, mông lớn khẽ vẩy, lãng thịt no đủ đều mơ hồ lắc ra sóng thịt, kể cả là vũ nữ cố ý xoay ra độ cong cũng không tao mị bằng y.

Dung Vận tựa hồ vẫn chưa thích ứng với việc vú mềm lớn lên, đi mấy bước liền quệt mồm cúi đầu, hai tay dâng vú, có thể là cảm thấy ngứa, y dùng sức xoa nhẹ mấy cái, nhưng càng làm càng lãng, bất đắc dĩ chỉ có thể vuốt ve vú sữa tiếp tục đi về phía trước.

Hạ Trọng Vân nhìn yêu muốn chết rồi, tiểu xuẩn manh sao lại có thể đáng yêu thế này. Chỉ thấy Dung Vận khom người xuống, mật hoa lộ ra từ giữa hai cánh mông thịt, phấn nộn non nớt, tựa như bông hoa đang khép chặt đột nhiên nở rộ, hoàn toàn mở ra trước ánh mắt chăm chú của Hạ Trọng Vân. Hoa huyệt kia tựa hồ vẫn luôn ướt đẫm, ướt át bóng loáng, tuyệt đối khiến cho nam nhân không nhịn được muốn cưỡng hiếp. Hạ Trọng Vân nhìn chằm chằm Dung Vận không chớp mắt, mật hoa dường như cảm nhận được có nam nhân đang rình coi, lén lút co rút lại mấy cái, phun ra dâm dịch trong suốt. Mà cặp vú kia cũng rủ xuống lúc chủ nhân khom người, lớn mà lại mượt mà, đẹp cực kỳ.

Dung Vận trái lại lại không phát hiện ra Hạ Trọng Vân, mà không biết sao thân thể lại đột nhiên kích động. Y há có thể không cảm giác được nơi riêng tư ướt át, cơn ngứa muốn mệnh truyền khắp toàn thân. Ô ô, lại muốn đại dương vật… Y thật dâm đãng, không được, không thể như vậy.

Dung Vận cưỡng ép mình quên đi chuyện này, cầm giấy bút cẩn thận đứng lên. Y chợt nhớ ra mình nên viết phong thư báo bình an cho Dung Khanh. Dung Khanh chắc chắn đã phát hiện ra mình không ở trên núi, nếu sốt ruột xuống núi sẽ gặp bất lợi.

Y tới ngồi xuống bên cạnh bàn, bắt đầu viết.Y không muốn để Dung Khanh lo lắng, liền viết là y vào trong hoàng cung cùng hoàng đế thương nghị sự tình, hoàng đế đối đãi y rất tốt.

Đối đãi mình rất tốt… Tốt thế nào? Dung Vận có chút viết không nổi nữa, trong đầu y đều là hình ảnh Hạ Trọng Vân hoặc là ôm y, hoặc là áp lên người y, dương vật trắng trợn ra vào trong hoa huyệt. Rõ ràng không phải tự nguyện, nhưng mà sắc hoàng đế kia như có ma lực, không quản đụng nơi nào, đều thoải mái muốn đòi mạng. Ô ô, y, y còn vò lớn vú mình, tuy rằng sau khi cái vú lớn lên lại bị sờ loạn, quả thực muốn thoải mái chết được, nhưng quá xấu hổ a… Ô, y còn bị hút sữa, ngày nào cũng bị mắng là tao hóa, thật thê thảm…

Nhưng nghĩ đến những thứ này, thân thể Dung Vận lại mềm đến không cầm nổi bút, trong lúc vô tình liền bắt đầu dùng cán bút đâm lên núm vú lớn, cái mông to di chuyển đến sát biên ghế, dùng góc ghế trộm mài bướm ngứa, a, không xong rồi dâm thủy chảy ra sẽ làm ướt ghế, chốc nữa nhất định phải lau khô, không thể để cho Hạ Trọng Vân phát hiện.

Ai ngờ Hạ Trọng Vân ở bên ngoài sớm đã nhìn rõ rõ ràng ràng tất cả những thứ này, đặc biệt là bướm nộn kẹp một góc ghế liều mạng lê chầm chậm, bộ dáng dâm đãng muốn bị đâm càng sâu nhưng lại không dám vọng động. Hạ Trọng Vân cũng không nhịn được nữa, tiến vào đoạt lấy bức thư Dung Vận chưa viết xong, nghiêm túc hỏi:

– “Ngươi ở đây làm gì? Có phải đang tiết lộ cơ mật Đại Hạ quốc của ta cho nơi nào không?

Dung Vận bị dọa hết hồn, sơ ý một chút làm động tác hơi lớn, góc ghế lập tức chọc vào âm vật, sảng khoái đến mức Dung Vận không kìm lòng được rên rỉ ra tiếng, tiểu côn thịt bắn ra tinh dịch, bướm nhỏ cao triều một lần. Nhưng mà thân thể dâm hồ đặc thù, sau cao triều không phải thỏa mãn, mà là khát khao càng đáng sợ hơn, không có nam nhân thương yêu quả thực chính là sống không bằng chết. Hai mắt Dung Vận mông lung mà nhìn nam nhân, nỗ lực giải thích:

– “Ta đang cho viết thư đồ đệ, không có viết linh tinh. Vả lại, ta, ân… Ta làm sao biết được cơ mật gì.”

Hạ Trọng Vân nhíu mày, nói:

– “Sao ngươi lại không biết? Tỷ như dương vật của trẫm dài bao nhiêu, thân thể của trẫm có bao nhiêu kiện mỹ, trẫm ở trên giường có bao nhiêu dũng mãnh, cơ mật đó không phải chỉ có một mình ngươi biếtsao? Đương nhiên, kỳ thực trẫm không ngại ngươi nói với khắp thiên hạ miêu tả trẫm ở trên giường là long uy hổ mãnh như thế nào, đem ngươi làm đến dục tiên dục tử, sao cũng không đủ.”

Dung Vận choáng váng, trên đời này, sao lại có cái người hạ lưu, tà ác như thế này.

Hạ Trọng Vân đã bắt đầu xem thư, trêu tức nói:

– “Ân, viết không sai, hoàng thượng đối đãi ngươi rất tốt. Xem ra ngươi luôn miệng nói không muốn, không muốn cho ta làm đều là giả mà, trong lòng còn không phải là thích chết rồi, hận đại dương vật của trẫm không thể không rời khỏi cái động của ngươi.”

Dung Khanh bị chọt trúng tâm sự, y luôn muốn đại dương vật, nhưng mà ai bảo Hạ Trọng Vân phá thân y. Y mới không thừa nhận, chỉ nói:

– “Ta là sợ nói ngươi bắt nạt ta, đồ đệ ngốc kia sẽ tới tìm ngươi tính sổ, hắn xinh đẹp như vậy, sắc ma ngươi nhất định sẽ đưa ma trảo về phía hắn, một mình ta bị ngươi chà đạp còn chưa đủ sao?”

Hạ Trọng Vân nở nụ cười:

– “Thì ra là ghen tị à, yên tâm, trẫm không vô liêm sỉ như vậy. Huống hồ, trong mắt trẫm, ngươi là xinh đẹp nhất.”

Dung Vận mới vừa vui vẻ một chút đã thấy Hạ Trọng Vân để thư giấy qua một bên, nói:

– “Muốn gửi thư thì phải đáp ứng yêu cầu của trẫm.”

Dung Vận vội hỏi:

– “Ta đáp ứng, cái gì ta cũng đáp ứng.”

Hạ Trọng Vân lại lộ ra nụ cười dâm đãng quen thuộc với Dung Vận:

– “Được, trẫm muốn ngươi dùng cặp vú này hầu hạ đại dương vật ngươi yêu nhất.”

Dung Vận nhìn thịt heo bổng bại lộ trước mắt mình, nước miếng cũng sắp chảy ra rồi, ô ô, người xấu, không cho bướm nhỏ ăn dương vật. Dung Vận nghe lời dùng núm vú đâm đâm quy đầu, một mặt thiên chân vô tà hỏi:

– “Muốn hầu hạ như vậy phải không?”

Hạ Trọng Vân suýt chút bị y làm cho phát rồ, chen hai bầu vú lại dùng dương vật cắm vào, đỉnh lộng giữa khe thịt vú mềm mại, nói:

– “Hầu hạ thế này, hô, thoải mái chết được, cái vú cũng mẹ nó thao sướng, thao ra sữa có được không?

Từ khi tao vú sữa lớn lên, trừ nơi hạ thân ra chúng đã biến thành địa phương mẫn cảm nhất bên ngoài, Dung Vận lần đầu biết thì ra vú còn có thể bị chơi như này, có thể ở khoảng cách gần như vậy mà tiếp xúc với đại dương vật. Y đã bị triệt để chinh phục, thành nô lệ lâm vào dục vọng, bị nam nhân kịch liệt đỉnh lộng, hoa môi bị ép nhận lấy chà đạp tứ cái ghế dưới thân, nước chảy thành sông… Y cảm thấy vú muốn hỏng, lại sảng khoái đến không được, khóc lóc cầu xin nam nhân:

– “A… Đừng ngừng, ô ô, cái vú cũng có thể làm, thật thần kỳ, a… Vào được, sướng, a a, muốn thoải mái chết rồi, mạnh thật…”

Hạ Trọng Vân một bên vò một bên làm, nói:

– “Sướng thì mau phun sữa cho trẫm, phun sữa cho trẫm rửa chân, a, thực sự là cái vú dâm đãng, mỹ chết rồi.”

Dung Vận bộc phát hứng thú, phối hợp Hạ Trọng Vân xoay eo lắc mông, qua vài cái liền phun ra dòng sữa thơm nồng.

Lượng sữa của Dung Vận rất nhiều, trên hai vú đều là chất lỏng nhũ bạch sền sệt, còn đang không ngừng chảy xuống, có thể nhìn thấy lỗ nhũ còn đang phun sữa, chất lỏng trắng trắng bên trong hai đầu vú đỏ au càng thêm tươi đẹp, đẹp đẽ đến khó mà tin nổi. Hạ Trọng Vân dưới sự kích thích thị giác mãnh liệt như thế hô hấp biến lớn, tàn nhẫn đâm rút vài lần giữa hai vú, tinh ý dâng lên liền rút dương vật ra bắn lên hạ thể Dung Vận.

Đây là lần đầu tiên Dung Vận được bắn tinh bên ngoài, rõ ràng không có bắn vào trong nhưng cảm giác sảng khoái lại không có kém chút nào. Tinh dịch nóng bỏng bắn lên hoa môi và âm vật, dịch trắng tung toé, nơi riêng tư mềm mại bị trọc dịch một phen tập kích, dưới tình huống không có an ủi lẫn đút vào trực tiếp cao trào. Dung Vận dựa lưng vào bàn, há mồm hô hấp, Hạ Trọng Vân cũng hô hấp ồ ồ, trong phòng yên tĩnh trong nháy mắt, chỉ còn dư lại tiếng thở dốc của hai người, đang bình phục lại sau cao trào.

Không quá một lát sau, Hạ Trọng Vân ngồi lên giường, nói với Dung Vận:

– “Vừa nãy ngươi đã đáp ứng, dùng sữa rửa chân cho trẫm, rửa sạch mới cho ngươi đi gửi thư.”

Dung Vận bẹp bẹp miệng, thân thể mềm mại, căn bản không có khí lực, nhưng ân, rửa chân cho nam nhân, hắn sẽ dùng chân đùa bỡn vú sữa của mình, mới vừa phun sữa xong, vú rất cần nam nhân thương yêu.

Dung Vận từ từ cọ dưới chân Hạ Trọng Vân, quỳ trên thảm trải sàn, đem hai chân của nam nhân đặt trên vú mềm đầy sữa. Bàn chân của nam nhân quả nhiên bị sữa làm ướt, Hạ Trọng Vân cảm nhận được mềm mại, ấm áp dưới chân, ngửi được tao vị trong không khí, bỗng nhiên có một loại cảm giác sảng khoái khi tỉnh nắm quyền cả thiên hạ, khi say gối lên chân mỹ nhân. Khó trách đa số quân vương đều thích vơ vét mỹ nhân, sở hữu tam cung lục viện, chỉ có điều mỹ nhân có thể làm cho hắn lòng sinh vui mừng chỉ có mình Dung Vận thôi.

Dung Vận lúc đầu còn sợ hãi, sau đó phát hiện bàn chân dày chắc của nam nhân đạp trên ngực, thật thật thoải mái. Y không khỏi ưỡn ngực ra phía trước, để nam nhân thương yêu y nhiều hơn chút. Hạ Trọng Vân hưởng thụ ôn nhuyễn, ngón chân đi gắp chơi tao núm vú của Dung Vận, hai chân giẫm thịt vú thành các loại hình dáng dâm mỹ, còn nghịch bờ vai, bụng dưới của Dung Vận…

Dung Vận vừa thoải mái vừa không thỏa mãn, bị đôi chân của nam nhân cưỡng hiếp đến khóc lớn, rất uuyr khuất:

– “Đáng ghét, a, thật thoải mái, ân a, nhưng rất khổ sở… A, nhiều nước như vậy, nha a… Sao lần nào ngươi cũng không cho bướm nhỏ trực tiếp ăn dương vật, muốn ngứa chết rồi… Đồ xấu xa, ngươi không thích bướm nhỏ, nên không cho nó dương vật ăn…

Hạ Trọng Vân bị Dung Vận lên án làm cho giận lên, ôm y lên giường, hung ác nói:

– “Ai nói dương vật không thích bướm dâm, cho ngươi ăn đủ.”

Lời còn chưa dứt, dương vật đã cắm vào tiểu huyệt, quả nhiên ướt đẫm, nước dồi dào, trơn trợt căng mịn, sao cũng làm không đủ. Dung Vận lần này cũng đặc biệt ngoan, nhỏ giọng kêu ân ân nha nha, thỏa mãn ăn dương vật to dài.

Bên này, Dung Vận còn tưởng rằng cuối cùng mình đã chiến thắng đại ma vương, dùng thân thể đổi lấy cơ hội truyền tin cho đồ đệ. Lại không biết, y trăm phương ngàn kế muốn ngăn cản đồ đệ thì hắn đã theo nam nhân nhà hắn xuống núi.

Sau khi trồng cổ tình, Dung Khanh không lo âu và khúc mắc nữa, trên giường mặc cho nam nhân làm đủ, càng thêm mê luyến Thương Trần Triều, đã là tình căn thâm chủng. Cơ quan trên tuyết sơn bị phá đã chứng minh Dung Vận cũng bị phá thân, Dung Khanh rất lo lắng, không thể lưu lại trên núi. Thương Trần Triều dĩ nhiên là ra sức giúp đỡ hắn, vì vậy hai người liền đơn giản thu dọn rồi xuất sơn.

Vì luốn dính chặt trên người nam nhân nên tao lãng trên người Dung Khanh có thể miễn cưỡng áp chế, mặc một bộ lụa mỏng màu đỏ hơi mỏng, tuy rằng tư thái yểu điệu vẫn không giấu được, còn mơ hồ có thể nhìn thấy màu da, nhưng không bị lộ nơi riêng tư. Thương Trần Triều mang khăn che mặt cho Dung Khanh, để ngừa mỹ mạo hồn xiêu phách lạc của hắn dẫn tới phiền phức.

Cách tuyết sơn không xa là đế đô, cùng với thư gửi của trưởng bối trong nhà, Dung Khanh đoán sư phụ hẳn là đã vào kinh. Dung Khanh lần đầu xuống núi nhìn cái gì mới mẻ, dáng dấp muốn chơi nhưng không dám trễ nải thời gian, Thương Trần Triều thấy vậy yêu thích không ngớt.

Thương Trần Triều mang hắn tới thôn trang thương gia ở Đế Kinh, đây là địa bàn của minh chủ võ lâm, tính an toàn tất nhiên là đảm bảo. Đại công tử qua đây, toàn bộ người ở đây đều nóng lòng biểu hiện, đầu bếp nổi danh làm một bàn đồ ăn cho bọn họ.

Dung Khanh ăn một miếng, đôi mắt phát sáng, sau đó cũng không để ý tới Thương Trần Triều, tự lo ăn mỹ thực. Dung gia thủ phủ bảy quốc, đương nhiên sẽ không thiếu đồ vật cho Dung Khanh và Dung Vận, có thể là bởi vì thân thể, người ngoài không thể lên tuyết sơn, nên hai thầy trò phải tự nấu ăn. Vật liệu tốt nhất, nhưng đáng tiếc trù nghệ của hai người thực sự kém, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cho vào mồm.

Ngày thường không nhận ra được, lần đầu Dung Khanh phát hiện nguyên lai đồ ăn có thể ngon như này. Thương Trần Triều nhìn thấy vừa buồn cười vừa đau lòng, ngày trước tiểu dâm hồ sinh kế qua thế nào, mỹ mạo tuyệt thế có gì để dùng, không chỉ không khống chế được thân thể của mình, vui sướng nhân gian còn không được nếm qua. May là Dung Khanh gặp hắn, hắn sẽ cả đời thương yêu cưng chiều tiểu hồ ly này, đem đồ tốt nhất trên đời đều cho hắn.

Dung Khanh giơ lên một cái đùi gà, biểu tình sinh động nói với Thương Trần Triều:

– “Ca ca, ăn thật ngon.”

Thương Trần Triều đoạt đùi gà trong tay hắn, cười hỏi:

– “So với đại dương vật của ca ca thì cái nào ăn ngon hơn.”

Dung Khanh suy nghĩ một chút, cảm thấy được hai cái này căn bản không thể so sánh hắn rất thèm, vì vậy tiện mồm nói:

– “Đùi gà ăn ngon hơn.”

Thương Trần Triều giả vờ nặng nề, nói:

– “Bảo bối nhi, ta bất mãn với đáp án của ngươi, mới vừa rồi là ai còn ở trên giường dùng tiểu tao miệng ăn dương vật, hai cái miệng cướp ăn, ăn được rồi liền không thích?”

Dung Khanh cuống lên, nói:

– “Thích, thích nhất đại dương vật của ca ca, ca ca, Khanh nhi sai rồi…”

Thương Trần Triều thấy mắt hắn lom lom nhìn đùi gà, đã sớm mềm lòng, lại không nhịn được trêu đùa:

– “Vậy đi, ngươi cho ca ca chơi hơi bướm nộn nhỏ, ca ca liền để ngươi ăn đùi gà.”

Dung Khanh không do dự nửa phần, cầm đùi gà qua, một tay vén lên áo bào, tách chân, đưa hạ thể trần truồng đến trên tay Thương Trần Triều, nói:

– “Ca ca tùy tiện chơi, Khanh nhi cũng muốn bị ca ca làm bướm, dọc đường đều nhớ ca ca, bướm lúc nào cũng khóc, thật đáng thương…”

Thương Trần Triều vừa nhìn, quả nhiên long lanh nước, đẹp đến khó mà tin nổi, liền thân thủ vò lên, mò sờ nhợt nhạt ở miệng huyệt, nắm âm vật đùa bỡn. Dung Khanh lúc đầu còn có thể ăn mấy miếng đùi gà, càng về sau lại càng ăn không biết vị, ngứa ý tràn lan, trong đầu trừ đại dương vật của Thương Trần Triều ra cái gì cũng không nhớ ra được. Hắn ném đùi gà, nhào vào trong lồng ngực Thương Trần Triều, vội vàng hôn mặt cùng cái cổ của hắn, khóc thút thít:

– “Ca ca, mau *** ta, muốn đại dương vật, ân a… Đại dương vật ăn ngon nhất, không muốn đùi gà, a… Vào rồi, đẹp quá, ca ca, Khanh nhi yêu ngươi, muốn luôn bị làm…”

Thương Trần Triều đè hắn xuống giường, thô giọng nói:

– “Đây là ngươi nói đó, ca ca *** ngươi đến sáng, cho đôi tao chân này của ngươi khép lại không được…”

Vì vậy, minh chủ võ lâm tương lai và đùi gà trong trận chiến tranh sủng này, toàn thắng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.