An Thần ánh mắt lạnh lẽo, không cam lòng hỏi lần nữa: “cô ấy ở nơi nào?” .
Trong lúc nhất thời, mọi người cũng trầm mặc xuống, mồ hôi ứa ra, tình huống này lão Đại còn chưa biết tương đối khá.
“Nói chuyện, người phụ nữ của tôi đâu?” Anh sợ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Y Na vội vàng lắc đầu : “Không có, lão Đại, ngài trước đừng kích động, chị dâu, cô ấy ở phòng bệnh cách vách.”&Cô thưa dạ ra một tiếng, chết thì chết đi, dù thế nào đi nữa nếu lão đại không nhìn thấy cô ấy anh sẽ giết người. An Thần trong bụng cả kinh, hai chân mày nhíu chặt lại với nhau : “Cái gì gọi là ở phòng bệnh cách vách?”
Nếu là người khác gặp chuyện không may thì cô coi chừng, còn chính cô đã xảy ra chuyện gì?
Hoa Tử trầm mặc, đem ánh mắt cầu cứu Bân Tử, lại bị anh ngoảnh mặt đi làm như không thấy.
“Các người không nói, tôi tự mình đi xem.” Anh vén chăn lên định xuống giường, vừa động liền đụng đến miệng vết thương, sắc mặt nhanh chóng lại tái nhợt.
Hoa Tử vội vàng ngăn lại : “Anh không thể động, nếu anh nghĩ muốn nhìn cô ấy, chúng ta có thể đem anh cùng cô ấy an bài ở một phòng bệnh.”
Hiện tại còn muốn làm ra vẻ thông minh, lão Đại nghĩ muốn cái gì, nhất định trước đó phải giải quyết tốt.
An Thần lòng như lửa đốt : “Vậy còn không nhanh lên một chút.”
Người phụ nữ của anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao khi anh tỉnh, chuyện liền thay đổi thành như thế này, xảy ra tình huống gì đặc biệt sao, ai tới nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra!!!
Thừa dịp Hoa Tử bọn họ đi chuyển Tô Thiển sang phòng bệnh bên này, Y Na vội vàng báo cáo lại mọi chuyện đã xảy ra cho An Thần, lão Đại tính khí là cái dạng gì chính bọn họ đều rõ ràng hơn so với ai khác, nếu mà không cho anh ta chuẩn bị tâm lí một chút, sau khi anh ta nhìn thấy Tô Thiển với dáng vẻ giống người chết, nhất định sẽ tự tay giết chết Lưu Hoa.