Tô Thiển quyết tâm sẽ làm việc thật tốt và kiên trì đến cùng, cũng đã
đem những lời này không để trong lòng, cô biết An Thần không muốn cô
phiền não, nhưng là, đây đối với cô mà nói không phải giết thời gian, cô cùng Nhiễm Mạn đều như nhau, nghĩ kỹ thể nghiệm tốt cuộc sống, cảm thụ
cuộc sống.
"Ngày ngày ăn món cay Tứ Xuyên? Quá cay đối với bao tử không tốt, chúng ta thỉnh thoảng nên thay đổi thôi."
Nha đầu này, ngày ngày quậy ầm ĩ đòi ăn món cay Tứ Xuyên, cũng may mùa đông, giữa ngày hè thế nào chịu được.
"Ăn cái gì bây giờ? Nhân sâm bào ngư? Muốn ăn chính anh ăn, em liền đối
với món cay Tứ Xuyên chung tình, không đổi." Bà ngoại cô là người Tứ
Xuyên, trước khi bà ngoại qua đời, thường chạy đi Tứ Xuyên thăm cô, hơn nữa bà ngoại thích làm món cay Tứ Xuyên.
"Hảo, ăn, bà xã thích ăn cái gì liền ăn cái đó." Anh cau mày, nghĩ thầm hôm nào phải dẫn cô kiểm tra dạ dày mới được.
Ăn xong cơm, Tô Thiển lôi kéo An Thần đến bờ biển sau biệt thự tản bộ, hai người cùng nhau hóng gió biển, ngắm cảnh.
"Ông xã, em có thể cởi giày hay không? ? ?" . Ở trên bờ cát bước chậm,
mang giầy không thoải mái, nghĩ cởi ra, lại sợ An Thần tức giận.
An Thần nghiêng người sang, rũ xuống rèm mắt hướng trên chân cô nhìn:
"Không thể, trên bờ cát ươn ướt, em vốn là thể hàn, ngoan một chút."
"Vậy anh cõng em có được hay không? ? ?" Cô xoay người, nghịch ngợm hướng anh le lưởi.
An Thần ngồi xổm người xuống: "Lên đây đi."
Cô gái nhỏ, gần đây cổ quái chiêu gì cũng có thể nghĩ ra được, chỉ cần cô cao hứng, anh cái gì cũng nguyện ý ra sức.
Tô Thiển khóe miệng cũng tràn ra một đóa hoa, leo lên lưng của anh ôm cổ của anh, bóng dáng hai người trên bờ cát lúc hoàng hôn, trời chiều
chiếu rọi xuống càng kéo càng dài.
"Anh xem, vỏ sò kia thật là đẹp." Tô Thiển giống như là phát hiện Tân
Đại Lục, chỉ vào vỏ sò cách đó không xa kia lòng sợ hãi kêu.
Thật là xinh đẹp, cô nhảy xuống lưng của anh, cầm lấy tay anh chạy lên phía trước.
"Đẹp không?" Cô nhặt lên, đem nó bày ở lòng bàn tay xem xét.
" Em mới xinh đẹp." Anh nói rất rõ ràng, trong mắt anh, vạn vật thế
gian, cũng không so nổi với Tô Thiển, thậm chí là một cái mỉm cười
của cô.
"Em cùng nó, sao anh dám? ? ?"
Tô Thiển trong lòng ngọt ngảo như ăn mật, lại cố ý mắt lạnh, ngón tay im hơi lặng tiếng đưa về phía cái hông của anh.
"Đừng, bà xã." An Thần nhìn hai đầu ngón tay thon dài kia, sợ tới mức
vội vàng cầu xin tha thứ: "Anh sai lầm rồi, ông xã không phải nói thật
đâu."
"Em tâm tình coi như không tệ, tạm tha anh thôi."
An Thần càng cưng chiều cô, Tô Thiển đã cảm thấy bộc phát đắc ý, ngươi
xem, cô đều gan lớn đến bắt lấy cà vạt anh hướng trước mặt kéo.
"Xin nữ vương tha thứ, nô tài nhất định biết sai liền đổi, về sau tuyệt không nữa để có sai lầm tương tự." .
An Thần mặt cười xuân ý, cực kỳ phối hợp đi xuống dưới nhận, Tô Thiển
mấy ngày này thay đổi, thật sự để cho anh thụ sủng nhược kinh, hoàn toàn không nhìn thấy gương mặt trước kia lạnh như băng rồi, anh rất thỏa
mãn.
Tô Thiển hì hì cười, giang hai cánh tay ôm chặt lấy anh: "An Thần, anh thật tốt."
"Nếu anh tốt, em có phải hay không nên thật tốt đau lòng vì anh? ? ?" .
"Thế nào đau lòng? ? ?"
"Đúng là, về nhà lên giường. . . . . . . . . . ."
"Ghét, anh thật là xấu."
"Đàn ông không hư, phụ nữ sẽ không thương, những lời này em chưa nghe nói qua sao?"
". . . . . . . . . . . . . . ."