Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 103: Chương 103: Ai cũng không ngăn cản được




Tần Lạc biết rất khó giải thích dương hư, nội công đại khí là gì cho những người ngoại quốc này hiểu cặn kẽ.

Dao giải phẫu của bọn họ rất sắc bén, khi giải phẫu bọn họ không phân biệt vị trí gì cả, tất cả chỉ rạch một đường. Đương nhiên trong mắt bọn họ kinh mạch chỉ là mạch máu mà thôi.

Tần Lạc cười nói: “Đây là khí, chứ không phải hơi thở. Mỗi người trong cơ thể đều có một luồng khí lưu thông. Trung y của chúng tôi chú ý tới việc khai thông kinh lạc. Kinh lạc thông suốt, bệnh tật bị loại trừ”.

“Ôi, thật sự rất thần kỳ” Tiến sĩ Jake than thở.

Tần Lạc cười gật đầu, đón nhận sự thán phục của tiến sĩ Jake, hắn nói tiếp: “Ngài cảm thấy thân thể thế nào?”

“Thân thể?” Tiến sĩ Jake nghe ngóng cảm nhận thân thể, ngay lập tức ông ta cảm nhận sự thay đổi trong cơ thể mình, trong cơ thể ông luồng khí nóng đã hoàn toàn bị trừ bỏ, từ cổ họng của ông truyền xuống một luồng khí mát mẻ, khắp cơ thể ông ta lập tức cảm thấy mát lạnh.

“My God. Thật sự rất kỳ diệu. Bệnh của tôi đã chữa được rồi à?” Tiến sĩ Jake kinh ngạc hỏi.

“Chắc chắn như thế” Tần Lạc tự tin nói. Hắn đã phát động Thái Ất thần châm để làm tâm lạnh, ngay cả một người bị chứng Thượng hỏa hắn cũng không chữa được thì thật sự quá mất mặt ư.

“Rất thần kỳ” Tiến sĩ Jake nói.

“Đúng vậy. Tôi biết sự uyên thâm của Trung y còn hơn thế này” Tần Lạc nắm chặt cơ hội quảng bá Trung y. Nếu hắn có thể làm cho trường đại học đó phái người tiếp nhận Trung y, con đường để Trung y tiếp cận với thế giới ngắn hơn rất nhiều.

“Đây là châm pháp gì? Tôi muốn ghi lại” Tiến sĩ Jack mở sổ của mình ra chăm chú nhìn Tần Lạc.

“Thái Ất thần châm. Một châm chữa bệnh cho ngài có tên là Thấu Tâm Lương. Từ tên gọi của nó có thể thấy nó đại diện cho tính lạnh” Tần Lạc kiên nhẫn giải thích.

Vừa nói chuyện Tần Lạc vừa rút cây châm trên tay tiến sĩ Jake ra. “Ngài thử xem một châm này thế nào”.

Tần Lạc lại ra châm, cùng một vị trí nhưng tốc độ xuất châm lần nay hơi chậm, hơn nữa khi chọc châm châm rung mạnh hơn, cong hơn. Đương nhiên nếu không tinh mắt không thể phát hiện ra sự khác biệt này.

Sau khi châm chọc vào thịt, hai ngón tay cầm châm của Tần Lạc xiết mạnh, cây châm nhanh chóng cắm lút và rồi lại nhanh chóng bị nhổ ra liên tiếp như thế, giống như cử động của trai gái khi “yêu” nhau.

“Cảm giác thế nào?” Tần Lạc hỏi.

Lúc này đôi mắt xanh của tiến sĩ Jack mở to, đầy kinh ngạc, lạ lùng.

“Trời ơi. Nóng quá. Sao lại nóng như vậy? Rất thần kỳ. Thực sự thần kỳ” Ông ta xoay người nhìn đồng nghiệp của mình kích động nói.

“Đây là thủ pháp Thiêu Sơn Hỏa của Thái Ất thần châm. Đại diện cho thuộc tính nhiệt” Tần Lạc giải thích. Hắn nhanh chóng rút cây châm trên tay tiến sĩ Jake ra.

Tiến sĩ Jake vốn bị chứng thượng hỏa, Tần Lạc lại dùng Thiêu Sơn Hỏa có thuộc tính nhiệt châm cho ông ta. Tối nay ông ta chắc chắn sẽ bị “miệng nôn, chôn tháo”.

“A. Thật thần kỳ. Tôi có thể học cái này không?” Tiến sĩ Jake kỳ vọng hỏi hắn.

Người Mỹ có nhưng đức tính đặc biệt. Chỉ cần bọn họ cảm thấy cái gì đó tốt, hữu ích bọn họ đều muốn cố gắng học hỏi. Người Trung Quốc lại có tính sĩ diện, cho dù bên trong rất tán thưởng cũng không bao giờ đề đạt nguyện vọng như vậy.

Nói như thế có nghĩa là mình không có năng lực gì.

Tần Lạc lắc đầu nói: “Thực sự không thể được”.

“Ồ. Tôi có xem qua y thư của Trung Quốc. Tôi biết người Trung Quốc thích che giấu thần kỹ của mình. Xin lỗi. Tôi đã rất mạo muội” Tiến sĩ Jake áy náy nói.

“Tiến sĩ Jake, ngài hiểm lầm rồi’ Tần Lạc cười giải thích. “Không phải tôi không muốn truyền thụ, thực sự là kỹ thuật châm cứu này rất khó học. Hơn nữa muốn học phải tuân thủ một điều kiện rất đặc biệt”.

"Điều kiện gì?"

“Muốn học kỹ thuật châm cứu này phải biết khí công”.

“Khí công? Nó là cái gì? Công phu của Trung Quốc à?” Tiến sĩ Jake dùng tay làm một động tác minh họa võ công của Lý Tiểu Long. Thực sự chúng ta phải cám ơn ngôi sao này đã phổ biến công phu Trung Quốc ra thế giới.

“Đúng vậy” Tần Lạc gật đầu. Hắn không thể giải thích cặn kẽ môn công phu này cho bọn họ hiểu. Đối với hai bên mà nói đây là công việc thực sự gian nan.

“Thật đáng tiếc” Tiến sĩ Jake nói.

Lúc này trong đoàn đại biểu có một người còn trẻ nói tiếng Anh rất nhanh nói chuyện cùng tiến sĩ Jake. Có vẻ hai người đang tranh luận gì đó, sắc mặt cả hai không thoải mái lắm.

Cuối cùng tiến sĩ Jake nhún vai nói với Tần Lạc: “Đây là giáo sư vi sinh vật học ở trường chúng tôi, tên là Hamer. Cậu ấy muốn cùng giáo sư thảo luận một chút về vấn đề giải phẫu. Nếu như một người bị một khối u ác tính. Liệu châm cứu và thuốc thảo dược của ngài có chữa khỏi bệnh của người đó không?”

U bướu chia làm u lành và u ác. U ác đe dọa nghiêm trong sức khỏe và tính mạng của con người. Nó cùng với bệnh tim mạch là hai căn bệnh nan y của y học. Nguyên nhân gây ra tử vong chủ yếu là do hai căn bệnh này.

Theo Tây y, có thể thông qua kiểm tra hình ảnh, cộng hưởng từ, chụp phóng xạ hạt nhân, siêu âm, nội soi, các xét nghiệm trong phòng thí nghiệm, chụp cắt lớp và các thủ thuật kiểm tra khác để tiến hành chuẩn đoán bệnh, sau đó sẽ tiến hành giải phẫu cắt bỏ hay dùng thuốc điều trị.

Trung y chủ yếu điều trị bằng đơn thuốc và châm cứu. Đối với loại u ác tính này dường như Trung y không có phương pháp điều trị hợp lý.

Tần Lạc cười nói: “Tây y thường sử dụng phương pháp điều trị là phẫu thuật hay điều trị hóa chất. Chỗ nào bị bệnh thì mổ cắt bỏ. Trung y chú ý tìm ra căn nguyên của bệnh. Muốn thông qua biểu hiện bên ngoài của bệnh nhân tìm ra nguyên nhân gây bệnh sau đó mới kê đơn điều trị”.

“Nguyên tắc chữa trị của Trung y là: Loại bỏ tà không gây tổn thương. Điều trị bệnh nhưng phải giữ lại một cơ thể nguyên bản. Cho nên để tránh gây ra những nguy hiểm, tái phát bệnh, di chứng để lại sau giải phẫu, Trung y không dùng hóa chất, dược liệu độc gây ra các phản ứng phụ điều trị để tránh những tai nạn gặp phải, khả năng sống sót của người bệnh cao hơn”.

Bởi vì cho tới nay rất nhiều người không biết hoặc không tin Trung y có thể chữa trị tận gốc bệnh ung thư, tuyệt đại bộ phận người bệnh đã qua giải phẫu, bệnh vào giai đoạn cuối mới cầu Trung y chữa trị, cơ hội chữa trị đã qua đi, hoặc đã dùng liệu pháp điều trị bằng hóa chất bệnh tái phát nhiều lần. Nhưng người bệnh đó thường có tâm lý “ngồi chờ chết” không bằng thử dùng Trung y điều trị.

Đối mặt với tình hình như thế trong nước, Tần Lạc cũng đành chịu. Con đường phía trước còn rất gian nan, hắn là người dũng cảm mở đường.

Tiến sĩ Jake dùng tiếng Anh dịch lại lời Tần Lạc cho Hán Mặc nghe. Hanmer nghe xong lộ vẻ khinh thường, anh ta dùng tiếng Anh nói gì đó với Jake, sau đó anh ta cười ha hả với đồng nghiệp bên cạnh.

“Anh ta nói gì?” Tần Lạc chớp mắt hỏi.

“Anh ta có chút hoài nghi” Tiến sĩ Jake xấu hổ giải thích, ông tadùng ánh mắt ra hiệu bảo Hanmer không nên kiêu ngạo. Trong thâm tâm ông ta, ông ta rất thán phục y thuật của Tần Lạc.

“Anh ta nói cái gì? Tần Lạc xoay người hỏi. Hắn không biết tiếng Anh, không có nghĩa sinh viên của hắn không biết.

“Anh ta nói thầy đã nói Trung y của chúng ta lợi hại như vậy. Tại sao bây giờ Trung y sắp biến mất trên thế giới này? Thầy nói lợi hại như thế nhưng cũng chỉ có mỗi thầy mới tin như thế” Một sinh viên phẫn nộ dịch lại cho Tần Lạc nghe.

Tần Lạc nhìn chằm chằm vào Hanmer, chớp chớp mắt nói: “Chúng ta có thể đánh cuộc không?”

Vương Cửu Cửu đi tới, dịch lại nguyên văn lời Tần Lạc cho Hanmer nghe.

“Đánh cuộc gì?” Hắn Mặc hỏi bằng tiếng Anh, Vương Cửu Cửu lại dịch cho Tần Lạc nghe.

“Tôi cá là Trung y sẽ không biến mất. hơn nữa trong vòng ba năm tới Trung y sẽ thịnh hành ở nước Mỹ” Tần Lạc kiên định nói.

Nghe Vương Cửu Cửu dịch lại, Hanmer lại nhìn đồng nghiệp của mình cười hô hố.

Một lúc lâu sau Hanmer mới thở hổn hển nói: “Bây giờ tôi rất muốn biết giáo sư dùng cái gì để đánh cuộc đây?”

“Ngài có một trăm vạn USD không?’ Tần Lạc hỏi.

Hanmer thoáng trợn tròn mắt. Anh ta không ngờ Tần Lạc lại ra giá đánh cuộc cao như thế.

Mặc dù tiền lương của anh ta không thấp chút nào nhưng một trăm vạn USD đối với anh ta mà nói là tài sản khổng lồ.

“Không có à? Vậy ngài có thể xuất ra bao nhiêu tiền? Tần Lạc khinh thường hỏi. Hắn thực sự muốn cho tên láo xược này táng gia bại sản.

“Năm mươi vạn USD. Tôi muốn đánh cuộc năm mươi vạn USD với giáo sư. Nếu giáo sư đồng ý đánh cuộc của chúng ta. Chúng ta sẽ ký cam kết” Hanmer giơ năm ngón tay hét lên. Bản thân anh ta không tin một giáo sư Trung Quốc có thể xuất ra năm mươi vạn USD.

“Mặc dù hơi ít nhưng như thế cũng được” Tần Lạc nói. “Nhưng tôi muốn kèm thêm một điều kiện”.

“Điều kiện gì?” Rốt cục Hanmer cũng trở nên nghiêm túc. Bây giờ hắn hiểu thanh niên này không nói giỡn chơi với hắn.

Hắn thật sự tự nguyện xuất ra năm mươi vạn USD đánh cuộc trong vòng ba năm Trung y sẽ trở nên thịnh hành ở nước Mỹ không?

Hắn không có khả năng thắng cuộc. những chuyện như này căn bản không thể dựa vào sức lực của một người có thể làm xoay chuyển được.

Hắn quá ngây thơ rồi.

“Nếu bị thua cả đời này sẽ không được tiếp xúc với y học” Bây giờ Tần Lạc ra tay hiểm ác hơn. Hắn đã đặt cả nghề nghiệp sinh nhai của đối phương vào đánh cuộc.

Con người ai cũng có điểm yếu. Đối với người xuất thân từ Trung y thế gia, từ đời này qua đời khác đều dựa vào Trung y để mưu sinh. Điểm yếu của hắn chính là Trung y.

Hắn đã bị người khác khinh rẻ, hắn không thể đứng đó cười trừ.

Thế nhưng Trung y mà hắn tôn thờ đã bị sỉ nhục khiến cho hắn không thể bỏ mặc.

“Giáo sư, như vậy không hay lắm. Rất không hay. Biện pháp này không được” Tiến sĩ Jake sốt ruột, ăn nói khá lộn xộn.

Ông ta lại quay sang nói với Hanmer: “Hanmer, tôi nghĩ cậu nên xin lỗi vị giáo sư này. Cậu không nên làm nhục văn hóa của họ”.

“Tiến sĩ, tôi không sỉ nhục bọn họ. những điều tôi nói đều là sự thật. Được rồi nếu bọn họ nguyện ý tặng tiền tôi, tôi rất vui lòng đón nhận” Hanmer cố chấp nói.

Mắt anh ta xuất hiện sự điên cuồng, anh ta cười nhìn Tần Lạc nói: “Thế nhưng, giáo sư có chắc chắn mình có năm mươi vạn USD không?’

“Đương nhiên” Tần Lạc rút ví, lấy ra một tờ chi phiếu nói: “Đây là tờ chi phiếu một trăm vạn tệ Trung Quốc. Đây là tiền bảm đảm”.

Nhìn thấy tờ chi phiếu này, mặt Quách Hoài Nhân co rút lại. Khi ông ta sa thải Tần Lạc, chính Tần Lạc đã cầm tờ chi phiếu này nói với ông ta: Đây là tờ chi phiếu một trăm vạn, đại gia căn bản không thiếu tiền xài.

Bây giờ hắn lại dùng tờ chi phiếu này đánh cuộc với khách quý của mình. Hắn điên à?

“Tần Lạc. cậu biết cậu đang làm gì không? Cậu là giảng viên. Tại sao cậu có thể đánh bạc với khách quý của chúng ta?” Quách Hoài Nhân phẫn nộ chỉ vào Tần Lạc quát to. Gã này càng ngày càng quá đáng.

“Chủ nhiệm Quách, ông không thể ngăn cản tôi. Tôi đang đánh cuộc với sự tôn nghiêm và vẻ vang của Trung y. Không ai có thể ngăn cản tôi” Tần Lạc hung hăng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.