Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 260: Chương 260: Ai điên hơn ai?




Trong mắt của Lăng Tiếu, thì Ninh Toái Toái là một cô gái hiền lành, ngoan ngoãn. Rất ít khi vì một chuyện gì đó mà phát biểu ý kiến riêng của mình, cho dù có ý kiến đi chăng nữa, thì thường cũng rất chung chung, không nghiêng về bên nào hết. Giọng nói dịu dàng, hòa nhã, trước giờ chưa bao giờ thấy nàng đỏ mặt giận dữ với ai, hơn nữa lại trước mặt bạn bè mình như vậy thì lại càng chưa bao giờ xảy ra cả..

Vậy mà ngày hôm nay nàng lại vì một tên nam nhân lạ hoắc mà tranh cãi với mình. Thực sự là rất khó tin.

Tất nhiên, chỉ là do vẻ mặt của Ninh Toái Toái có phần lạnh lung, băng giá và giọng điệu thì cũng nặng nề hơn ngày thường đôi chút. Nhưng tuy chỉ là một chút thay đổi đó thôi, cũng đủ nói lên điều này khác xa so với Ninh Toái Toái của mọi khi. Do vậy hành động của Ninh Toái Toái mới làm cho mấy người bọn họ ngạc nhiên như vậy.

“Toái Toái, Tiếu Tiếu không có ác ý gì đâu. Tính tình cô ấy từ trước đến giờ vồn vã, tùy tiện như vậy rồi, em là bạn tốt nhất của cô ấy, em phải hiểu cho cô ấy mới phải chứ.” Quản Tự cười an ủi nói, nói cho cùng thì hắn cũng không muốn Lăng Tiếu và Ninh Toái Toái giận dỗi nhau, càng không muốn từ bỏ lợi dụng Ninh Toái Toái làm quân cờ sau này cho hắn. Đối với hắn mà nói Ninh Toái Toái là một quân cờ không tồi chút nào.

Quản Tự có một quan điểm cho rằng mhững người bên cạnh hắn, bất kỳ người nào đều có tác dụng đối với hắn sau này.

“Đúng vậy đấy Toái Toái, em vẫn không hiểu Tiếu Tiếu sao? Đây là do ngày trước giữa cô ấy và Tần Lạc có một số mâu thuẫn với nhau, nên Tiếu Tiếu mới không thích hắn ta như vậy. Nếu em thực sự quan tâm đến hắn ta như thế, thì mọi người cũng không có ý kiến gì cả. Anh biết tuy rằng chúng ta đều là bạn của nhau, nhưng mấy người bọn anh cũng không thể can thiệp vào việc em kết giao với những người bạn khác.” Lý Lệnh Tây cũng lên tiếng khuyên bảo. Nhưng trong lòng hắn giờ đây thì lại phẫn uất và tức giận đến cực độ.

Ninh Toái Toái là người phụ nữ mà hắn thích, Lý Lệnh Tây đã theo đuổi từ khi nàng còn đang theo học cấp ba, tính đến giờ đã được mấy năm rồi, vậy mà vẫn không có tiến triển gì tốt đẹp cả. Nhưng, tên Tần Lạc đó mới xuất hiện trước mặt của Ninh Toái Toái có mấy lần, mà đã được nàng xem trọng như vậy sao?

Nếu là người khác thì Lý Lệnh Tây cũng không giận dữ đến vậy. Nhưng tại sao lại cứ phải là cái gã Tần Lạc đáng ghét đó cơ chứ?

Lý Lệnh Tây đang rất muốn chửi thề, nhưng hắn cũng chợt nhớ ra rằng hình như đến cả người phụ nữ của Quản thiếu gia cũng bị tên tiểu tử đó cướp đi mất, thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Mặc dù hắn biết đây là một suy nghĩ rất không đạo đức, không quân tử, nghĩa khí gì cả, nhưng con người vốn là vậy, khi bạn cảm thấy mình bị người khác ăn hiếp mà bên cạnh mình cũng có người có cùng cảnh ngộ như mình thì đều cảm thấy được an ủi đi rất là nhiều.

“Em xin lỗi, em xúc động quá.” Ninh Toái Toái cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi nhoẻn miệng cười nói với Lăng Tiếu. “Em có chút việc phải đi ngay giờ, mọi người đi ăn đi, em xin lỗi!”

Nói xong, nàng liền chạy ra bên đường, vẫy tay bắt một chiếc taxi rồi chui luôn vào trong đó, bỏ về luôn.

Nhìn bóng dáng nàng khuất dần ở phía xa, ba người còn lại đứng đó suy nghĩ hồi lâu.

Lăng Tiếu không ngờ chỉ mấy câu nói của mình mà làm cho bạn mình phản ứng mạnh đến vậy, trong lòng có chút áy náy. Nhưng lại thấy nàng ta chỉ vì một người đàn ông lạ hoắc mà giận mình, thì thật không nên chút nào.

Lý Lệnh Tây thầm chửi thề trong bụng, chửi mẹ chửi cha Tần Lạc. Còn Quản Tự thì hơi ngửa mặt lên, ánh mắt dõi theo bóng dáng của chiếc xe taxi đã đi rất xa rồi mà thất vọng vô cùng.

Theo kế hoạch từng bước tiến hành của mình, thì về sau, những người bạn bên cạnh mình liệu có giống với Ninh Toái Toái, cứ từng người quay lưng ra đi hay không?

“Anh đang nghĩ gì thế?” Lăng Tiếu đứng bên cạnh Quản Tự, dịu dàng hỏi.

Quản Tự cúi đầu cười với nàng, nói: “Đang nghĩ, ngày sau liệu em có quay lưng ra đi như thế này không?”

“Không đâu. Nhất định sẽ không như thế đâu.” Lăng Tiếu khẳng định.

***********************************.

Nếu ngày trước việc Tần Lạc bị ám sát bằng súng chỉ được đăng một mẩu tin nhỏ trên mặt báo, thì đến nay, sau khi phóng viên, truyền thông biết về thân phận của hắn, thì bắt đầu tung ra hàng loạt tin tức dài lê thê về tình hình của hắn.

Do vậy mà bệnh viện nơi Tần Lạc ở, đến một kẽ hở nhỏ thôi cũng bị phát hiện, bị bọn phóng viên đào bới ra. Lúc đầu, chỉ có phóng viên lượn lờ trước cửa phòng bệnh của hắn, cũng có những phóng viên nhân lúc y tá mở cửa ra, thì liền ôm máy xông vào bên trong ___ Nếu không phải nhìn thấy tấm biển đeo trên cổ bọn họ thì người ta lại nghĩ đấy là cướp ấy chứ.

Vì thế mà cuộc sống của Tần Lạc vốn đã không yên tĩnh, giờ lại càng thêm hỗn loạn.

Cũng may mà có hai viên cảnh sát của cục thành phố vẫn đứng canh giữ ở bệnh viện suốt, không để cho những phóng viên đó xông vào trong phòng bệnh.

Cũng đúng lúc Tần Lạc từ chối phỏng vấn của giới truyền thông, nên khi họ đăng tin về bệnh tình của Tần Lạc, thì thường dùng những từ ngữ có tính phỏng đoán và những tít giật gân, để thu hút sự chú ý của độc giả, ví dụ như: chưa rõ sống chết.

Dù sao thì họ cũng không biết là vẫn còn sống hay đã sắp chết rồi, nên dùng những từ ngữ này cũng rất phù hợp với tình hình hiện nay.

Chỉ là khi bị một số người nhìn thấy, thì sẽ có phần giật mình kinh hãi, giống như Tần Lạc nằm trên giường bệnh trong bệnh viện chỉ còn hơi thở cuối cùng vậy.

Tần Lạc nằm hai ngày trong bệnh viện, sau khi xác định được vết thương trên người không có gì đáng ngại lắm, bèn từ chối sự níu kéo của viện trưởng Lý Học Văn, làm thủ tục xuất viện trước.

Hắn nhập viện trong hai ngày này, thì trường học cũng chính thức bắt đầu kỳ học mới. Vì hắn bị thương, nên chủ nhiệm Hùng Chí Triều đã điều những tiết của hắn sang tuần sau. Cố gắng để mở rộng cánh cửa tiện lợi cho hắn.

Cừu Yên Mị cũng gọi điện thoại đến, nàng đã quay về Yến Kinh. Đi cùng nàng còn có ông nội cùng em họ Cừu Trọng Mưu của nàng. Tần Lạc không nói cho nàng việc mình bị thương, vì sợ tên tiểu tử Cừu Trọng Mưu cười mình, nên chỉ nói là gần đây có việc bận, đợi khi nào giải quyết xong mọi chuyện thì sẽ đến tiếp tục chữa cho ông Cừu.

Chấn thương ở đùi của Lệ Khuynh Thành đã hoàn toàn khỏi, nên đã sớm quay về lo liệu mọi chuyện ở Quốc Tế Khuynh Thành rồi. Năm mới bắt đầu, nên các nghiệp vụ của Công Hội Trung Y cũng phải bắt đầu đi theo một quỹ đạo đúng đắn, công việc của Lâm Hoán Khê càng lúc càng bận rộn. Duy chỉ có Vương Cửu Cửu là vẫn thường xuyên mang theo một người chạy đến thăm nom mình, Tần Lạc đã ám chỉ cho nàng nhiều lần, nhưng không biết là nàng không hiểu hay giả bộ khong hiểu, vẫn kiên trì đòi đến đây.

Nhớ lại đêm đó mình đã nhìn thấy hết và cũng sờ hết thân thể của nàng, nên Tần Lạc cũng không có cách nào nói ra những lời tuyệt tình quá. Chỉ có thể tiếp tục im lặng như vậy để có cảm giác thoải mái, vui sướng khi được những người đẹp vây quanh.

Tần Lạc ngồi dưới mái hiên nhà, gọt giúp Bối Bối một quả táo to. Bối Bối đang đeo tai nghe của chiếc MP4 mà Vương Cửu Cửu cho bé, rồi bé hát theo nó, lắc lắc cái đầu, bộ dạng rất nhập tâm.

Lâm Thanh Nguyên đến bệnh viện làm rồi, Lâm Hoán Khê cũng đến Công Hội Trung Y rồi. Trường của Bối Bối vẫn chưa lo xong, vừa đúng lúc Tần Lạc có thể ở nhà chơi cùng với bé.

“Bối Bối, ăn táo.” Tần Lạc đưa quả táo đã được gọt sạch sẽ cho bé.

Bối Bối gỡ bỏ chiếc tai nghe xuống, tiếp lấy quả táo cắn luôn một miếng, hỏi: “Anh Tần Lạc, sao chị Cửu Cửu vẫn chưa đến vậy?”

“Hôm nay chị Cửu Cửu phải lên lớp.” Tần Lạc cười khổ nói.

Vương Cửu Cửu nhìn thấy Bối Bối thì hai mắt sáng lạng, lúc thì ôm, lúc thì hôn, phải vân vê con bé một hồi mới chịu thôi. Nhưng, Bối Bối bình thường khó mà bị người khác mua chuộc thì lại rất yêu quý nàng.

“Ồ.” Bối Bối gật gật đầu rồi lại hỏi: “Anh Tần Lạc ơi, anh thấy chị Cửu Cửu với chị Lâm Hoán Khê ai đẹp hơn?”

“Đều đẹp.” Tần Lạc liếc mắt nhìn Bối Bối một cái rồi đáp.

“Thế anh thích ai hơn?”

“Tất nhiên là chị Lâm Hoán Khê rồi.” Tần Lạc nhéo nhéo vào cái mũi bé xinh của Bối Bối rồi nói. Một con nhóc con thì làm sao hiểu được thế nào là thích cơ chứ?

“Thế, chị Cửu Cửu thì phải làm thế nào bây giờ?” Đôi lông mày thanh tú đáng yêu của Bối Bối cau lại, điệu bộ vô cùng khó xử.

“Cái gì mà phải làm thế nào?” Tần Lạc nghi hoặc hỏi.

“Anh thích chị Lâm Hoán Khê, vậy anh không thích chị Cửu Cửu sao? Nhưng chị Cửu Cửu nói là chị ấy thích anh mà.”

“Ai nói cho em thế?” Tần Lạc trợn tròn mắt. Đám đàn bà này, sao lại nói cho trẻ con biết những chuyện này cơ chứ?

“Em hỏi chị ấy là có thích anh Tần Lạc không, chị ấy nói có.” Bối Bối nói. “Anh Tần Lạc ơi, em quý cả chị Lâm Hoán Khê lẫn chị Cửu Cửu. Anh có thể vừa thích chị Lâm Hoán Khê, lại vừa thích chị Cửu Cửu được không?”

Tần Lạc ngẩn người sửng sốt nói: “Chuyện của người lớn, trẻ con không hiểu đâu. Ăn táo của em đi.”

Bị những câu nói của Bối Bối làm cho tinh thần hắn trở nên rối hết cả lên. Khi Tần Lạc đang định tìm một tờ báo đọc thì tiếng chuông cửa vọng lại từ bên ngoài sân.

Chị Lý chạy nhanh đến nói: “Tôi đi mở cửa.”

Một lát sau, chị Lý chạy ra, khuôn mặt ngượng ngùng nói: “Tần Lạc, bên ngoài có người tên Âu Dương Lâm đến tìm cậu. Tôi mời vào nhà ngồi mà anh ta không vào.”

“Âu Dương Lâm?” Tần Lạc nghĩ một lát, mai mới là ngày bắt đầu chính thức cuộc đấu so tài y thuật của bọn họ, vậy hôm nay hắn đến đây tìm mình làm gì chứ?

Nhưng, nếu đã là đi mời người ta thì sao lại có kiểu mời kỳ lạ như vậy?

Nhìn biểu hiện của chị Lý, Tần Lạc cũng biết chắc rằng tên kiêu ngạo đó nói năng không được dễ nghe cho lắm.

Tần Lạc nói với chị Lý: “Chị Lý, phiền chị ra nói với anh ta là tôi không có nhà.”

“Cái này ___ Nhưng vừa rồi tôi đã nói với anh ta là cậu ở trong nhà.” Chị Lý băn khoăn, cảm thấy khó xử.

“Không sao. Chị cứ nói như thế đi.” Tần Lạc cười nói.

Chị Lý gật gật đầu, rồi lại chạy ra ngoài một lần nữa.

Lần này, Âu Dương Lâm khí thế hùng hồn theo chân chị Lý vào bên trong. Nhìn thấy Tần Lạc đang ngồi trên ghế salon đọc báo, thì vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, nói: “Tần Lạc, rốt cuộc thì anh muốn gì? Rõ ràng là anh đang ở nhà, sao lại bảo người giúp việc nói với tôi là không có nhà?”

“Tôi không muốn gặp anh, nên nói là không có nhà.” Tần Lạc cười nói. “Tôi có nhà hay không thì liên quan gì đến anh?”

“Anh___” Sắc mặt của Âu Dương Lâm đỏ lựng lên. Cố kiềm chế sự tức giận trong lòng, nói: “Lẽ nào anh không nhận được thư mời do đích thân cha tôi viết sao? Không phải anh đã quyết định tham gia cuộc đấu so tài về y thuật rồi sao?”

“Đúng là tôi đã quyết định tham gia. Nhưng không phải mai mới bắt đầu sao?” Tần Lạc cười hỏi.

“Nếu tôi không đến đón anh, thì anh biết được chỗ đó tổ chức ở đâu à?” Âu Dương Lâm cười mỉa nói. Liếc mắt nhìn Tần Lạc một cái rồi nói: “Đi theo tôi luôn đi.”

“Nếu tôi nhớ không nhầm, thì tôi là khách mời danh dự của các anh thì phải?” Tần Lạc hơi nheo mắt lại, nhìn tên thanh niên không coi mình ra gì hỏi.

“Không sai.” Âu Dương Lâm đáp.

“Đây chính là thái độ đi mời khách mời của anh sao?” Tần Lạc hỏi lại.

“Anh___Rốt cuộc là có đi hay không đây? Nếu không đi, tôi cũng không muốn miễn cưỡng.” Âu Dương Lâm đứng trước mặt Tần Lạc, nói như một người bề trên nói với bề dưới vậy. Qủy Y phái có thể nói đó là trung y chính thống nhất trong thiên hạ, giống như những nhà giàu có trong giới làm ăn buôn bán vậy, làm gì có chuyện coi Tần Lạc, một tên trung y quèn ra gì chứ?

Hơn nữa, đều là người trẻ tuổi, nên thực sự hắn có phần không phục Tần Lạc cho lắm. Hắn không hiểu vì sao mà cha của hắn lại xem trọng tên này đến vậy. Lại còn tự tay viết thư cho hắn nữa chứ.

Tần Lạc cười lớn, nói: “Nếu anh đã như vậy, thì anh hãy về đi. Cái vị trí khách mời danh dự này___Anh hãy nhường cho người khác đi. Tôi rất bận, không thể đi được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.