Gió núi tùy ý, mây xanh cuồn cuộn.
Mặt trời vàng mọc lên ở phương đông, núi cao rít gào.
Hai thiếu niên áo trắng... không, một trung niên, một lão già đứng ngạo nghễ đối lập, phảng phất người trong cõi tiên.
Một người áo trắng bồng bềnh, tóc đen tung bay, trong mắt thần quang nội liễm, trường kiếm trong tay lập lòe ngân mang chói mắt người.
Một người khác mặc vest, anh tuấn vô cùng. Tóc vàng mắt xanh, nụ cười ấm áp, liếc mắt qua, giống như vua trong thành cổ đi ra. Hắn tay không tấc sắt, nhưng toàn thân tràn ngập sát khí bức người.
"Đã bắt đầu được rồi à?" Hoàng Đế vừa cười vừa nói. "Nói vậy thì không phải có thể dọn sạch rồi sao?"
Nghe được lời của Hoàng Đế, ma thuật sư lập tức dẫn Lệ Khuynh Thành đi tới hướng lúc nãy.
Nói giỡn, xem chiến ở khoảng cách gần rất kích thích. Nhưng nếu bọn họ không cẩn thận ngộ thương hoặc là bị kiếm khí của bọn hắn sượt tới, không chết cũng tàn phế. Hậu quả này quá nghiêm trọng.
Lúc trước khi Hoàng Đế dẫn dắt tám đại chiến tướng giết đến tam đại hồng y giáo chủ ở đại chiến Vatican, giáo đồ trúng thương đâu chỉ mấy trăm? Có thể nói là một cuộc chiến tranh quy mô trung đẳng.
Anh không tới gần bọn họ, nhưng bọn họ vào lúc kịch chiến có thể sẽ tới gần anh. Hơn nữa tốc độ của bọn họ quá nhanh, thực lực người bình thường căn bản không thể tránh khỏi.
Tần Lạc nhìn thoáng qua Lệ Khuynh Thành, cũng đi sát sau lưng ma thuật sư.
Cho dù như thế nào, hắn cũng không muốn để Lệ Khuynh Thành biến mất ở trong tầm mắt mình lần nữa.
Tần Lạc đi, đầu to, Jesus, Hồng Phu còn có Quỷ Ảnh cùng Ngọc Nữ cũng đi theo.
Cứ thối lui, từ phía đông núi lui đến phía tây, ma thuật sư mới ngừng lại. Bây giờ bọn họ cách chỗ Hoàng Đế cùng Phó Phong Tuyết chiến đấu chừng hơn trăm mét. Để lại sân chiến đấu cho bọn họ còn lớn hơn một sân đá bóng chính quy.
Ma thuật sư rốt cuộc ngừng lại, đoàn người Tần Lạc cũng ngừng lại.
" Đứng lại ". Ma thuật sư nhìn chằm chằm Tần Lạc quát khẽ một tiếng: "Tiến thêm bước nữa, nàng liền chết".
"Nếu nàng chết, cô cũng phải chết". Tần Lạc cười lạnh nói.
Hắn nhìn về phía Ly, định hỏi Ly rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Lúc ấy ở Mỹ, lúc trở lại Ly đã nói rõ ma thuật sư đã chết rồi. Bị hỏa hoạn thiêu cháy.
Sao bây giờ lại xuất hiện một ma thuật sư? Chẳng lẽ các nàng là chị em sinh đôi?
Hay là... Thực lực của ma thuật sư này đã cường hãn đến độ có thể biến thành người sống lại? Giống như là cái đuôi thằn lằn, chặt đứt một cái lại mọc thêm một cái?
Ly lắc đầu, ý bảo mình cũng không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Lúc ấy nàng quả thật thấy ma thuật sư bị hỏa hoạn vây khốn, cùng với vẻ mặt dữ tợn của nàng cùng tiếng kêu thê thảm... trong đây nhất định có vấn đề gì đó chưa làm rõ.
"Tôi đã chết một lần". Ma thuật sư nói, giọng nói hờ hững, không thèm coi uy hiếp của Tần Lạc ra gì.
Quả thật, nàng chính là chiến tướng của Hoàng Đế.
Một trong tám đại chiến tướng đại danh đỉnh đỉnh lại đầy vinh dự. Ở trước khi gặp Tần Lạc, bọn họ gần như là tồn tại bách chiến bách thắng. Mặc dù là sát thủ đứng 3 vị trí đầu của giới sát thủ, lúc gặp bọn họ cũng là kính nể ba phần.
Vì sao?
Bởi vì bọn họ không muốn trêu chọc Hoàng Đế.
Nhưng mà, kể từ sau khi gặp được người đàn ông này, tám đại chiến tướng liền từ trên thiên đường rơi xuống. Dã Thú, Trúc Bản, Vô Tâm, Kim Đồng, cũng với Bá tước được xưng là Hoàng Đế thứ hai chết trận, Quỷ Ảnh cùng Ngọc Nữ trở thành tù binh, bây giờ nhìn lại đã làm phản, chỉ có ba người nàng và Hỏa thần, mục sư còn đi theo bên cạnh Hoàng Đế.
Nhưng mà, cổ kiêu ngạo cùng tự hào kia, sự e ngại và hâm mộ của những người kia đối với bọn họ đã không còn sót lại chút gì.
Lần này đi Trung Quốc là hành trình báo thù, sao không phải là hành trình tím kiếm lại danh dự chứ?
Quỷ Ảnh vỗ nhẹ sau lưng Ngọc Nữ, Ngọc Nữ hiểu ý, đi lên trước nhìn ma thuật sư nói: "Cô là người kiêu ngạo như vậy, cho tới bây giờ đều khinh thường dùng thủ đoạn bắt con tin để uy hiếp người khác... Bây giờ sao mình cũng làm chuyện như vậy?"
" Phản đồ có tư cách gì nói chuyện với tôi?" Ma thuật sư quả nhiên khá kiêu ngạo.
"Đúng. Những lời này nói rất đúng". Hỏa thần từ trong đó một cái lều chui ra, cười hì hì nhìn Ngọc Nữ, nói: "Đúng là bội phục dũng khí của các người. Chẳng lẽ các người không biết hậu quả phản bội Hoàng Đế là gì à?"
"Bọn tôi biết". Ngọc Nữ nói. "Phản bội Hoàng Đế thì chỉ có còn đường chết. Nhưng mà, nếu không phản bội Hoàng Đế, chúng tôi đã sớm chết..."
Ngọc Nữ quay người liếc Quỷ Ảnh một cái, nhìn chằm chằm Hỏa thần cười tủm tỉm, nói: "Hơn nữa, ở trong những ngày còn sống này, tôi đã biết cái gì gọi là tình yêu. Cho dù hôm nay chết, tôi cũng rất thỏa mãn".
"Hay cho một kẻ si tình". Mặt Hỏa thần giận tới đỏ bừng. Hai người không biết xấu hổ này, bọn họ không chỉ không sợ, ngược lại còn cho phản bội Hoàng Đế là một loại vinh dự đáng khoe khoang. Điều này làm cho Hỏa thần toàn tâm tín nhiệm Hoàng Đế lấy Hoàng Đế làm thần tượng rất tức giận. "Chờ xem. Chờ nghênh đón lửa giận của Hoàng Đế đi".
Ngọc Nữ khẽ cười thản nhiên, nói: "Anh làm sao có thể biết Hoàng Đế nhất định sẽ thắng chứ?"
" Bởi vì hắn cho tới bây giờ đều chưa từng thua". Hỏa thần lộ vẻ kiêu ngạo nói.
"Luôn có ngoại lệ". Tần Lạc nói. "Trung Quốc chúng tôi có câu cổ ngữ, gọi là cường long không ép được rắn độc. Tôi nghĩ anh chắc chắn không hiểu những lời này là có ý gì, tôi cũng không muốn giải thích cho anh... Có điều, anh rất nhanh sẽ tận mắt thấy".
"Tôi chỉ chờ thực lực mấy kẻ chết nhát chạy trốn lần trước đủ cường hãn, nếu Hoàng Đế đánh không tận hứng, hắn sẽ rất tức giận". Hỏa thần dương dương đắc ý nói.
Lúc mấy người bọn họ xảy ra tranh chấp, Phó Phong Tuyết với Hoàng Đế vẫn đứng mặt đối mặt. Khoảng cách chưa đầy năm thước, hai bên cũng không nhúc nhích.
"Bọn họ sao còn chưa đánh vậy?" Hồng Phu nhỏ giọng hỏi Jesus bên cạnh. Nếu vẫn không ra tay, chân của nàng sẽ mỏi. Hơn nữa trên đỉnh núi này lại không có sữa chua uống... Bình thường lúc nàng xem TV đều muốn uống sữa chua.
" Bọn họ đều chưa có cơ hội ra tay". Jesus vừa cười vừa nói.
" Sao chưa có cơ hội ra tay?" Hồng Phu càng không hiểu. "Một kiếm bổ qua chẳng phải là được rồi à?"
Jesus lắc đầu, nói: "Phó lão có thể một kiếm bổ qua, nhưng mà lúc lão di động cơ thể chắc chắn sẽ lộ sơ hở. Lão lo mình thủ không được sơ hở này".
" Vậy Hoàng Đế sao cũng không ra tay?" Hồng Phu bĩu môi, nói: "Người kia thật bảnh bao. Mưa to như thế vẫn mặc vest trắng... giống với Tần Lạc. Màu mè".
Trán Tần Lạc liền hiện hai tuyến đen.
Để cho tiện leo núi, mình đã cởi cả trường bào trên người, thay một bộ đồ thể thao tiện cho leo núi. Hơn nữa màu sắc bộ đồ thể thao này là màu đen. Có quan hệ gì với màu mè?
Lão già Phó Phong Tuyết kia cũng mặc áo trắng đó, sao không ai nói lão màu mè đi?
" Hoàng Đế cũng lo như vậy". Jesus giải thích. "Chỉ cần là người, vận động đều sẽ để lại sơ hở hoặc lớn hoặc nhỏ. Những sơ hở này ở trong mắt võ giả tầng thấp như chúng ta rất khó thấy. Có lẽ chỉ trong tiếp xúc thoáng qua... nhưng mà, ở trong mắt cao thủ ngang nhau chính là chỗ hiểm trí mạng. Hắn cũng lo lắng Phó lão mượn cơ hội phản công. Một bước trước, mấy bước sau sẽ trước. Nếu để cho Phó lão đoạt trước, cơ hội chiến thắng của hắn sẽ giảm rất nhiều".
Hồng Phu mở to hai mắt nhìn, nói: "Vậy cũng không thể cứ đứng ngu như vậy chứ?"
Jesus nhếch môi khẽ cười, lộ ra hai hàng răng trắng noãn. Lúc cười lên khóe miệng hơi vểnh, con mắt hơi nheo lại, rất có lực sát thương.
Thật ra từ ngoại hình mà nhìn, Jesus cùng Hoàng Đế quả thật có mấy phần tương tự. Chỗ bất đồng chính là khí chất của bọn họ.
Ngoại hình Jesus càng thô khoáng, khí chất càng đường hoàng.
Hoàng Đế anh tuấn tuyệt luân, khí chất dịu dàng như ngọc. Giống như là những nam chính trong phim thần tượng Anh quốc. Hình tượng như vậy thật ra không tương xứng với ngoại hiệu bá đạo kia tí nào.
"Thật ra bọn họ đã giao thủ rồi". Tần Lạc nói.
Hồng Phu nhìn Tần Lạc rất ngạc nhiên, nói: "Anh cũng xem hiểu à?"
"Một chút". Tần Lạc gật đầu.
Hồng Phu liền không phục lắm, nói: "Tôi còn tưởng anh giống tôi chứ..."
"..."
"Sao anh nói bọn họ đã giao thủ rồi?" Hồng Phu không quan tâm lời của mình rốt cuộc có bao nhiêu đả kích người. Ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm Hoàng Đế cùng Phó Phong Tuyết, nói: "Bọn họ cũng không động đậy mà".
"Đấu khí cơ". Tần Lạc nói. "Đây càng hao phí tinh lực hơn ra tay chân chính. Bọn họ đều phải giữa lực tập trung cao độ, cứ phải tìm cơ hội tiến công, lại phải đề phòng đối phương tiến công... chưa ra tay, liền chứng tỏ có thể ra tay bất kỳ lúc nào. Chưa tiến công, đã chứng tỏ bọn họ có thể tiến công từ bất kỳ một hướng nào. Đây là dự phòng khó khăn".
" Không ngờ anh cũng là cao thủ ". Hồng Phu bình luận.
Tần Lạc sở dĩ hiểu được những điều này, là vì bản thân hắn đã tu luyện "Đạo gia thập nhị đoạn cẩm". Biết rõ cảnh giới nhập thần, cũng biết nhập si, giằng co về phương diện tinh thần là rất mệt mỏi.
Tần Lạc không cãi nhau với Hồng Phu, tinh thần của hắn cũng đang bị vây ở trong khẩn trương cao độ.
Đúng lúc này, Phó Phong Tuyết động.
Một kiếm đâm ra, bình bình đạm đạm.