Bác Sĩ Thiên Tài

Chương 437: Chương 437: Nói chung vẫn không kém chút nào!




Lại chuẩn bị đi nước ngoài sao?" Khi Hậu Vệ Đông tiễn Tần Lạc đi ra cửa, anh ta dè dặt hỏi.

"Đúng vậy. Tôi trời sinh là mệnh khổ mà" Tần Lạc nhún vai nói.

"Cậu không cần than vãn. Rất nhiều người khác chỉ muốn ở vào vị trí của cậu mà không có cơ hội. Cậu là một người phi thường, làm những việc phi thường. Bộ trưởng giao những công việc gian khổ này cho cậu chính là bộ trưởng đã rất tin tưởng cậu. Bộ trưởng hiểu cậu có thể làm được".

"Nói thì dễ dang như vậy nhưng sự việc lần này thực sự khó khăn" Tần Lạc nói: "Bản thân tôi lần này không có chúy tin tưởng nào. đã nhiều năm phong toa Trung y dược. Sao tôi có thể tới đó và mở ra một cửa đột phá đây?"

Tần lạc cười nói: "Tối chỉ là một thầy thuốc, tôi không phải là tổng thống Hoa Kỳ"

Hậu Vệ Đông khuyên nhủ: "Cậu không nên đánh giá thấp bản thân mình. Có lẽ tổng thống Hoa Kỳ cũng chưa chắc đã làm được những việc cậu đã làm. Tôi và bộ trưởng cùng có suy nghĩ như nhau: Nếu đất nước cầm cử một người sang giải quyết việc đó, cậu chính là đối tượng phù hợp nhất".

"Đây chính là sùng bái mù quáng" Tần Lạc trêu cợt. " Ngay cả tiếng nói của bọn họ tôi cũng không biết thì tồi có thể giao tiếp với bọn họ thế nào đây?".

"Cậu cũng không hiểu tiếng Hàn nhưng cậu lại tiếp xúc với bọn họ rất tốt ư? Nếu như bây giờ tiến hành một cuộc tổng điều tra ở Hàn Quốc thì chỉ e trong mười người sẽ có chín người hy vọng hắn ăn cơm uống nước chết nghẹn, đi trên đường bị xem cán chết, hay "yêu" quá độ mà chết..., còn không thì bọn họ hy vọng có cơ hội xông lên quyết đấu với hắn.

"Cậu vẫn chưa học lái xe sao?" Hậu Vệ Đông nhìn thấy Tần Lạc đứng ở cổng vẫy taxi liền hỏi.

"Chưa, tôi lấy đâu ra thời gian bây giờ?" Tần Lạc hỏi ngược lại.

"Cậu chờ một chút, tôi đi điều xe chở cậu đi" Hậu Vệ Đông vừa nói vừa định gọi điện thoại.

"Không cần. Tôi có thói quen đi xe taxi" Tần Lạc từ chối.

Sau khi chào tạm biệt Hậu Vệ Đông, Tần Lạc ngồi vào xe và nói: "Anh bạn, tới viện an dưỡng Lan Đình".

"Đi tới đó sao? Không vào trong đó được" Người lái xe khó xử nói.

"Không sao, tôi có bạn bè trong đó. Anh bạn chỉ cần đưa tôi tới cổng là được" Tần Lạc cười nói.

"Được" Người tài xế trả lời rồi lái xe đi.

Trại an dưỡng Lan Đình nằm ở chân núi Lan Đình Sơn, là một trại an dưỡng của cán bộ cao cấp. Trại an dưỡng Lan Đình lại nằm trong khu vực đóng quân của quân vương bài quân đoàn thứ mười tám ở Yến Kinh vì vậy nơi đây cũng là một khu vực quân sự. Người bình thường rất khó có thể ra vào khu vực này.

Trong trại an dưỡng Lan Đình chủ yếu là cán bộ quân đội cao cấp. Một số cán bộ cao cấp về hưu cũng thích tĩnh dưỡng ở trại Lan Đình.

Lăng Tiếu không thuộc về bấy kỳ hệ thống có liên quan nào mà cô nàng vẫn có thể tự do vào đó thì cũng đủ để chứng minh Lăng gia rất có thế lực.

Ngay khi taxi chạy tới bên ngoài núi Lan Đình đã bị quân đội ở trạm kiểm soát chặn lại.

Người tài xế giơ cao tay nói: "Người anh em, không có cách nào vào trong đó được".

"Không sao" Tần Lạc thanh toán tiền xe rồi đẩy cửa bước xuống.

Tần Lạc đi tới trước mặt một người lính mang súng ở trạm kiểm soát nói: "Chào anh, tôi tới thăm bạn".

"Có giấy phép ra vào không?" Người lính đó lễ phép hỏi.

"Cái này..." Tần Lạc nói: "Tạm thời vẫn chưa có"

"Xin lỗi. Nếu không có giấy phép ra vào thì anh không thể vào trong" Người lính đó nói.

Một chiếc xe Mercedes Benz thể thao màu bạc đời mới nhất đỗ lại ngay bên cạnh Tần Lạc. Ninh Toái Toái bỏ cặp kính xuống nhìn Tần Lạc cười hỏi: "Tần đại ca, làm sao anh tới nhanh vậy?"

Chỉ một thời gian ngắn không gặp, Ninh Toái Toái rõ ràng gầy đi khá nhiều thế nhưng khi nhìn thấy Tần Lạc, Ninh Toái Toái vẫn cố gắng tươi cười.

Khi Tần Lạc bất ngờ bị bắn, điện thoại di động của hắn đã mất dưới biển, ngay khi hắn vẫn chưa về nước, Lâm Hoán Khê đã giúp hắn làm lại sim mới. Số điện thoại di động của một số mối quan hệ bị mấy cùng chiếc điện thoại kia cũng đã được lấy lại.

Điện thoại cũng do Lâm Hoán Khê mua cho hắn, một chiếc Nokia N8 đời mới. Loại điện thoại này hoàn toàn điều khiển bằng cảm ứng từ. Tần Lạc cũng không thích hợp với kiểu đó nhưng một khi đã mua thì hắn vẫn cứ sử dụng.

Trước đó Tần Lạc đã gọi điện thoại cho Ninh Toái Toái nên hắn mới biết Lăng Tiếu đã chuyển viện, chuyển từ bệnh viện chi nhánh tới trại an dưỡng Lan Đình.

Trại an dưỡng Lan Đình có các thiết bị chữa bệnh tiên tiến nhất trong và ngoài nước, những y bác sỹ có chuyên môn tốt nhất nên càng có hiệu quả đối với việc trị liệu hồi phục của nàng.

"Tôi ở gần đây mà" Tần Lạc cười nói. Hắn và Ninh Toái Toái hẹn gặp nhau ở đây nhưng vì hắn ở gần đây nên đương nhiên hắn đến trước nàng một chút. Ninh Toái Toái lái xe từ trường học tới đây nên đương nhiên chậm hơn một chút.

"Lên xe đi, tôi đưa anh đi gặp Tiếu Tiếu" Ninh Toái Toái cười nói. Nàng lấy ra một giấy chứng nhận trên mặt có in quốc huy, người lính cầm lấy nhìn qua rồi vẫy tay cho qua.

"Tình hình bây giờ thế nào?" Tần Lạc ngồi bên cạnh Toái Toái nhìn nàng hỏi.

"Ngay khi anh ra đi thì không có bất kỳ chuyển biến tích cực nào" Giọng nói của Ninh Toái Toái trầm trầm. "Đã mời rất nhiều chuyên gia tới kiểm tra, cũng xét nghiệm tất cả các chức năng của cơ thể. Tình hình giống như là say rượu vậy. Ngủ sâu, bất tỉnh. Bọn họ biết cô ấy bị trúng độc nhưng vấn đề là không biết cô ấy trúng độc gì. Quản Trung Tự đúng là đồ cầm thú, hắn đã hại cả đời Tiếu Tiếu".

"Sẽ khỏe lại thôi" Tần Lạc khẽ thở dài, an ủi nàng.

Trước đây mỗi ngày hắn gặp cô gái này, hắn đều cảm thấy nàng rất dịu dàng, giống như không lo nghĩ gì cả, chưa bao giờ bị ảnh hưởng bởi bất kỳ chuyện đau buồn gì.

Nhưng chuyện xảy ra chỉ trong một thời gian ngắn đã làm nàng gánh chịu sự đả kích rất lớn. Hơn nữa người bạn thân nhất của nàng vẫn đang nằm hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh làm cho gương mặt nàng như phủ một lớp mây u ám, trông giống như người mới qua cơn bạo bệnh làm cho người khác có một cảm giác buồn bã.

Hay nói cách khác nàng đã mất đi ánh sáng rực rỡ của mình, bây giờ chỉ là một cái xác không hồn đang di động.

Trại an dưỡng Lan Đình dùng phương pháp bảo vệ ngoài chặt, trong lỏng. Bên ngoài thì bảo vệ rất nghiêm ngặt nhưng bên trong thì ít bóng dáng quân nhân hay vệ sĩ. Phong cảnh bên núi Lan Đình cực kỳ xinh đẹp: hồ núi đá, dàn hợp xướng cá, côn trùng. Đây chính là nơi nghỉ dưỡng, thư giãn rất tuyệt vời.

Ninh Toái Toái đỗ xe vào bãi đỗ xe của trại an dưỡng, trong bãi toàn xe xịn sau đó nàng dẫn Tần Lạc đi xuyên qua một cái cầu mái vòm đi tới một biệt thự nhỏ có kiến trúc châu Âu ở phía sau.

Sau khi xuất trình giấy tờ ra vào ở cổng, Ninh Toái Toái dẫn lên lầu hai, tới trước cánh cửa một gian phòng ở hướng đông và nói: "Tiếu Tiếu ở trong này".

Ninh Toái Toái gõ cửa. Một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ xinh đẹp điềm đạm ra mở cửa. Nhìn thoáng qua tướng mạo của bà cũng thấy bà và Lăng Tiếu Tiếu khá giống nhau. Sắc mặt có vẻ mệt mỏi,hai mắt thâm quầng , có thể thấy đã lâu rồi bà chưa được nghỉ ngơi thật tốt.

"Toái Toái, cháu đến rồi" Người phụ nữ cầm tay Ninh Toái Toái nói, bà ngạc nhiên hỏi: "Vị tiên sinh này là.?"

"Anh ấy là Tần Lạc, là bạn thân của cháu và Tiếu Tiếu. Anh ấy là một thầy thuốc rất giỏi. Anh ấy đến xem bệnh của Tiếu Tiếu" Ninh Toái Toái giải thích.

"Tần tiên sinh, mời" Người phụ nữ trung niên nhìn Tần Lạc nói nhưng bà không kinh ngạc, vui mừng khi nghe lời giới thiệu của Ninh Toái Toái. Mọi người hy vọng đã nhiều mà thất vọng cũng lắm. Bởi vì những lần trước cũng không thấy bất kì tiến triển nào nên bây giờ không còn ai có thể làm động lòng hiếu kỳ được nữa.

Đây là một căn phòng xa hoa, rộng rãi, khoảng chừng hai trăm mét vuông. Ở vị trí gần cửa sổ có một cái giường to, Lăng Tiếu Tiếu đang nằm trên giường, cạnh giường là một số thiết bị y tế mới tinh, trên chiếc bàn vuông nhỏ là một số đồ vật lặt vặt.

Trong phòng có ghế salon và bàn trà tiếp khách, bên cạnh có nhà bếp riêng, phòng vệ sinh, cả phòng riêng dành cho nhân viên ở lại. Tất cả đều sắp đặt rất chu đáo cho người bệnh cùng thân nhân.

Tần Lạc đi tới bên chiếc giường lớn, hắn nhìn Lăng Tiếu Tiếu vẫn đang ngủ say cùng với túi dịch truyền dinh dưỡng. Trong lòng hắn vẫn thầm dâng lên sự thông cảm cùng thương hại.

Nàng không làm sai bất kỳ điều gì, vấn đề là nàng chỉ yêu lầm người nhưng thừa nhận điều này lại gây ra sự đau đớn, khổ sở.

Rốt cuộc Quản Tự hắn muốn làm gì? Tại sao cho tới giây phút cuối cùng hắn vẫn không chịu giao thuốc giải cho Lăng Tiếu Tiếu?

Cho dù không có tình yêu thì cũng còn tình cảm khi ở chung với nhau đã lâu chứ?

Tần Lạc kéo tay của Lăng Tiếu Tiếu trong chăn ra, sau khi bắt mạch cho nàng liền nói: "Tôi sẽ dùng ngân châm thủ châm cứu cho cô ấy, xem có thể kích thích huyệt ị để cô ấy tỉnh lại hay không?"

~oOo~

Vương Cửu Cửu mặc một chiếc quần thể thao màu xám nhạt, một chiếc T-shirt cổ chữ V đang ngồi trên ghế salon đọc báo. Tai nghe gắn trên tai nàng, tay nàng đang cầm một cây tăm. Nàng cắm cây tăm vào một quả anh đào đã rửa sạch trong đĩa trái cấy đưa lên miệng.

"Cửu Cửu" Trương Nghi y đang đắp mặt nạ dưa chuột, trong tay cầm một hộp kem to ngồi bên cạnh Vương Cửu Cửu lên tiếng gọi.

Dường như Vương Cửu Cửu không nghe thấy mẹ mình gọi, nàng vẫn chăm chú đọc tờ báo trong tay mình.

Trương Nghi Y tức giận, bà kéo tai nghe trên tai Vương Cửu Cửu xuống nói to: "Vương...Cửu...Cửu".

"Chuyện gì, mẹ?" Vương Cửu Cửu sợ hết hồn. Nàng nhìn chằm chằm người mẹ của mình đang trong thời kỳ tiền mãn kinh, nói: "Trương Nghi Y, mẹ ăn kem mà không yên được sao? Tại sao mẹ lại đột nhiên gào tên con vậy hả?"

"Mẹ không gọi to như vậy con có nghe thất không?" Trương Nghi Y quát to, gương mặt co lại, miếng dưa chuột rơi xuống, bà nhặt lên đắp lại lên mặt rồi nói: "Mẹ muốn hỏi con một chuyện".

"Chuyện gì vậy ạ?" Vương Cửu Cửu hỏi lấy lệ rồi lại cúi đầu đọc báo.

"Con rể của mẹ đã quay về rồi hả?" Trương Nghi Y kích động hỏi.

"Con rể của mẹ? Ai là con rể của mẹ?" Vương Cửu Cửu sửng sốt hỏi.

"Ít giả bộ đi. Đương nhiên đó là Tần Lạc. Nếu không còn có ai khác đủ tư cách làm con rể Trương Nghi y này?" Trương Nghi Y kiêu ngạo nói.

"Anh ấy thành con rể của mẹ lúc nào?" Vương Cửu Cửu khinh khỉnh hỏi.

"Từ khi bà mẹ này sinh con ra thì nó đã là con rể của mẹ rồi" Trương nghi Y nói: "Rất uy phong, đến mẹ đây nhìn cũng động tâm. Nếu mẹ chưa lập gia đình thì...".

"Thôi được rồi, con gái của mẹ phải lấy chồng, mẹ còn muốn lập gia đình làm gì nữa hả?" Vương Cửu Cửu cắt ngang lời bà mẹ của mình.

Trương nghi Y vỗ đùi con gái mình mắng: "Con có ý gì vậy hả? Con mắng mẹ đã già rồi sao? Mẹ không cho phép nói mẹ già. Thật tức chết đi được".

"Thôi được, vậy lần trước ai nói ngực mình "xệ" xuống nhỉ?" Vương Cửu Cửu nói mà không nhìn mẹ.

Trương Nghi Y cố sức ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình rồi nói: "Xệ xuống mà như thế này sao? Nhìn chung vẫn không kém chút nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.