Bắc Tống Phong Lưu

Chương 1602: Chương 1602: Nói một ngàn từ “Tán”(2)




Triệu Giai cười nói:

- Nếu trẫm không nhớ lầm, ba địa điểm còn lại ở nội cảnh Tấn Châu, Phần Châu và Vị Châu, ba địa điểm này là khanh xuất phát từ suy nghĩ nào.

- Đây hoàn toàn là xuất phát từ quan hệ ba bên quân đội và quan phủ, dân chúng.

Bạch Thiển Dạ nói:

- Ở ba địa phương này đều có quân đội, nhưng lại là yếu địa phi chiến lược, những đội quân đó đều là Tây Quân có khả năng thiện chiến nhất của Đại Tống ta. Mà Tây Quân lại là quân đội điều động nhất thường xuyên của Đại Tống ta, mỗi một lần điều động quân đội, thì khó tránh khỏi sẽ hao tài tốn của, hơn nữa dân chúng địa phương còn phải trợ giúp quân đội xây dựng, bố trí phòng ngự, dẫn đến dân chúng ba ở địa phương này vô cùng nghèo khó. Nhưng lỗi sai này không thể quy tội cho quân đội, vậy thì quan phủ địa phương nên đảm đương càng nhiều trách nhiệm hơn nữa, vi thần là muốn mượn chế độ tuyển cử này, tiếp thu ý kiến quần chúng, hy vọng có thể tìm ra một con đường mới, trợ giúp dân chúng những địa phương này làm giàu. Đồng thời có thể trợ giúp cho quân đội càng nhiều hơn nữa, đây cũng là một khảo nghiệm vô cùng tốt đối với chế độ tuyển cử.

- Thì ra là thế.

Triệu Giai liếc mắt nhìn quần thần một cái, nói:

- Chư vị ái khanh có gì dị nghị không?

Quần thần nhất tề nói:

- Chúng thần không có dị nghị.

Khóe miệng Triệu Giai hơi lộ ra vẻ mỉm cười, hiển nhiên y vô cùng hài lòng đối với cách nói của Bạch Thiển Dạ, gật đầu nói:

- Tốt lắm, Kinh Tế Sử khanh mau chóng nghĩ ra phương án thực thi đối với mười địa điểm này.

- Vi thần tuân mệnh.

Triệu Giai lại nói:

- Chư vị ái khanh còn có chuyện gìbẩm tấu không?

Một người đột nhiên đứng ra. Nói:

- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có bản thượng tấu.

- Nói.

Người kia nói:

- Triều đình ta từ khai nước đến nay, thiên hạ tài chính hoặc là do Tam Ti quản lý, hoặc là do Hộ bộ quản lý, nhưng hiện giờ, lại trở nên mơ hồ không rõ, làm cho Tân pháp đang trong quá trình thực thi gặp phải trở ngại không nhỏ.

Lý Kỳ nghe vậy nhướn mày, hơi liếc mắt nhìn người nọ một cái.

Triệu Giai cũng cau mày nói:

- Hồ ái khanh sao lại nói ra lời ấy, hiện giờ tài chính không phải đều do Tam Ti quản lý, điều này có gì là mơ hồ không rõ?

Người kia nói:

- Hoàng thượng nói không sai, nhưng kì thực bằng không. Bởi vì triều đình ta trước đây đã trải qua một phen đại nạn, dẫn đến khố vốn đã trống không, lại càng thêm họa vô đơn chí, hiện giờ sớm đã thấy đáy rồi. Nhưng mà, Hoàng thượng chăm lo việc nước, yêu dân như con, không chỉ miễn trừ địa khu Hà Bắc một năm thuế má, còn loại bỏ đại bộ phận thuế má. Tuy rằng vi thần cũng rất tán thành làm như vậy, nhưng điều này cũng trực tiếp dẫn đến việc khố quốc vẫn không thể khôi phục được, thậm chí còn trở nên càng thêm ác liệt, tình hình đã vô cùng nghiêm trọng, tuy rằng Tam Ti Sứ hết mực tôn sùng Tân pháp, nhưng lại có lòng mà không đủ lực, rất nhiều khoản tiền đều không thể đưa ra đúng lúc, cuối cùng vẫn là do Hoàng thượng ra mặt, lấy tiền từ Quân Khí Giám ra.

Hiện giờ thu nhập tài chính chủ yếu nhất của triều đình ta, hơn phân nửa đến từ Quân Khí Giám, nhưng do Quân Khí Giám là một nha môn độc lập, nhất định phải do Hoàng thượng mở miệng thì mới có thể điều động. Nhưng dù sao Quân Khí Giám cũng không phải Tam Ti, bọn họ chỉ lo chuyện về phương diện binh khí, không có bất kỳ quyền lực hành sử tài chính nào, cũng không có liên hệ trực tiếp với những nghành khác, mà Tam Ti vốn dĩ có quyền lực hành sử tài chính thì lại không có tiền, thế cho nên lâm vào hoàn cảnh vô cùng bị động, khiến sự tình trở nên càng thêm phức tạp hóa. Điều này đối với thế cục hôm nay mà nói, là vô cùng bất lợi, cho nên, vi thần đề nghị đem tài chính của Quân Khí Giám quy hoạch đến Tam Ti.

Shit. Hóa ra ngươi nói cả nửa ngày, chính là để mắt tới Quân Khí Giám ta, muốn kiếm một chén canh à! Lý Kỳ đứng dậy, chỉ vào người kia nói:

- Ngươi… ngươi, phải rồi, ngươi là?

Triệu Giai nghe được trợn trừng mắt, cùng là thần trong điện, vậy mà ngay cả đối phương là ai cũng không biết, thật sự là buồn cười nha!

Người nọ chắp tay cung kính nói:

- Hạ quan là Hộ Bộ Thượng Thư, Hồ Nghĩa.

- Hóa ra là Hồ Thượng thư, ngưỡng mộ, ngưỡng mộ.

Lý Kỳ giả vờ chắp tay, tên Hồ Nghĩa này cũng là người vừa mới được đề bạt lên, có cái gì mà ngưỡng mộ. Nói:

- Đối với lời của Hồ Thượng thư, bổn nhân thật lòng phải nói mười ngàn từ “tán”, rốt cục ta cũng có thể dỡ bộ gông xiềng nặng nề trên vai này xuống rồi, thật sự là rất cảm tạ.

Quần thần nghe vậy kinh hãi không ngừng, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn lại muốn giao Quân Khí Giám ra?

Hồ Nghĩa cũng có chút mơ hồ, gã tưởng là Lý Kỳ nhất định sẽ phản đối, sao mà nghĩ đến việc Lý Kỳ lại nói mười ngàn chữ “tán”.

Lý Kỳ đi tới giữa điện, nói:

- Mọi người đều biết, trước khi Quân Khí Giám chưa có tách ra độc lập, vẫn luôn là thu không đủ bù chi, đừng nói là mang đến lợi ích cho triều đình, mà hàng năm còn phải hỏi xin triều đình không ít tiền, thậm chí có thể nói là bộ phận tốn nhiều tiền nhất của Đại Tống ta, nhưng lúc trước quan viên của Tam Ti, vừa thấy quan viên Quân Khí Giám đến, là mừng rỡ không ngừng, giống như chuột nhìn thấy gạo vậy.

Trần Đông kinh ngạc nói:

- Quan viên Quân Khí Giám đến Tam Ti, chỉ đơn giản là đi đòi tiền, vì sao quan viên Tam Ti lại mừng rỡ không ngừng?

Lý Kỳ nói:

- Điều này rất đơn giản a, Quân Khí Giám đòi tiền, đó là chuyện đương nhiên, nhất định triều đình cũng sẽ chi ra, như vậy quan viên Tam Ti sẽ có cơ hội ở giữa đục nước béo cò, không chỉ là Tam Ti, trước đây rất nhiều đại thần trong triều đều mơ ước khối thịt béo Quân Khí Giám này, mỗi lần Tam Ti phát ra một khoản tiền cho Quân Khí Giám, trong đó có ít nhất năm phần rơi vào trong túi một số người nào đó, Hộ Bộ Thượng Thư chắc chắn là một trong số đó.

Nói tới đây, hắn chỉ tay vào người Hồ Nghĩa.

Hồ Nghĩa nghe được mặt tái xanh, ngươi đây không phải vu oan giá họa sao, vội nói:

- Ta…

- Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ ngươi, chính là muốn nói, người ta nói không phải ngươi. Ngươi mới vừa lên nhiệm chức còn chưa hiểu công việc, chuyện này có thể nào cũng không tính đến ngươi được. Người ta nói là Hộ Bộ Thượng Thư trước kia.

Lý Kỳ không có cho gã được mở miệng, lại nói:

- Bị thiếu năm phần tiền, nhưng lại phải làm ra mười phần vũ khí, như vậy chỉ có một biện pháp, ngươi có biết là biện pháp gì không?

- Ăn bớt nguyên vật liệu.

Hồ Nghĩa bật thốt lên.

- Thông minh.

Lý Kỳ cười ha hả, nói:

- Số vũ khí bị ăn bớt nguyên vật liệu này sau đó lại phát tới tay binh lính. Binh lính cầm những vũ khí này trên chiến trường, kết quả đụng một cái là gãy, tiêu hao rất nhanh chóng, cũng trực tiếp mang đến hậu quả trí mạng cho binh lính Đại Tống ta. Nhưng đại thần trong triều đều rất bằng lòng nhìn hết thảy chuyện này. Vì sao? Bởi vì vũ khí hao tổn nhanh, như vậy thì cũng phải nhanh chóng cho bổ sung, nếu vũ khí này mười năm cũng không hỏng, thì Tam Ti còn có lý do gì để chi cấp cho Quân Khí Giám, nếu không chi, giống Hộ Bộ Thượng Thư… đừng sợ, không phải nói ngươi, những đại thần này sẽ không có cách để kiếm tiền.

Kiểu tuần hoàn không ngừng này, làm cho tiền của quốc khố không ngừng chảy vào trong túi của người nào nào đó. Cho đến sau này khi Quân Khí Giám tách ra độc lập, kiểu tình hình này mới được cải thiện, hơn nữa từ đó về sau, Quân Khí Giám không phải hỏi Tam Ti một đồng nào nữa, ngược lại hàng năm mang đến cho triều đình khoản thu nhập ước tính hàng trăm vạn quan. Nhưng trong lòng ta hiểu rằng, kiểu tình huống này duy trì không được bao lâu, bởi vì chính là đề nghị của ta, dẫn đến rất nhiều quan viên bị thiếu đi một khoản lợi nhuận béo bở, bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp, khiến Quân Khí Giám trở về quỹ đạo vốn có ban đầu. Tuy rằng ta không tán thành, nhưng kiểu lo lắng đề phòng này thật sự là quá khó chịu rồi, thể xác và tinh thần mỏi mệt, mỗi ngày ra ngoài đều sợ bị người ta đánh. Bây giờ Hồ Thượng thư ngươi cũng đã mở miệng nói ra, ngươi nói ta có thể không vui sao? Ta thật sự là rất tán thành trong lòng nha!

Lý Kỳ nói ra những lời này, Hồ Nghĩa lúc mới bắt đầu nghe thì mơ mơ màng màng, nhưng nghe đến phía sau, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, đây quả thực là vu oan giá họa nha, đầu đổ mồ hôi chảy ròng ròng như thác nước, hoảng hốt nói với Triệu Giai:

- Hoàng thượng minh giám, vi thần tuyệt không ý này, tuyệt không ý này, vi thần chẳng qua là vì suy nghĩ cho Đại Tống ta, tuyệt không phải là muốn mưu đồ tư lợi, vi thần thật là oan uổng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.