Bạch Bào Tổng Quản

Chương 252: Chương 252: Dụ giết




Sở Ly cười nói:

- Thần Đao môn thật là uy phong... Ngại quá, bảo đao này không phải là do huynh đệ các ngươi rơi xuống. Mà là thứ ta mua được từ tay một hán tử sa sút, chỉ bỏ ra một trăm lạng bạc ròng.

- Một trăm lạng?

Ánh mắt hai người sáng lên.

- Như vậy... huynh đệ chúng ta trả hai trăm lạng để mua từ chỗ ngươi, thế nào?

Thanh niên cao to vội hỏi:

- Qua tay một cái đã kiếm lời một trăm lạng, buôn bán này có lời?

Sở Ly lắc đầu một cái, nói:

- Ta cũng là người rất yêu thích đao.

- Kiếm lời một trăm lạng, ngươi có thể đi mua một cây đao khác mà.

Thanh niên cao to khuyên nhủ.

Sở Ly như cười mà không phải cười nói:

- Không phải các ngươi vừa nói là các ngươi đánh rơi sao? Tại sao lại muốn mua đao cơ chứ?

Hắn nhìn ra được suy nghĩ của thanh niên cao to này, nhìn như hòa khí. Thế nhưng lại rất giả dối đa nghi, cảm thấy không đúng cho nên mới muốn chiếm được bảo đao trước. Sau khi bảo đao tới tay, còn không phải là để mặc cho hắn tùy ý đánh đánh giết giết hay sao?

- Ngươi đang trêu đùa huynh đệ chúng ta!

Thanh niên thấp quát lên một tiếng, tiến lên phía trước một bước, muốn động thủ.

- Chậm đã.

Thanh niên cao to cau mày, nhìn vào hai mắt Sở Ly, cười nói:

- Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh của huynh đài?

Sở Ly nói:

- Đỗ Phong.

- Đỗ huynh, chúng ta thương lượng được không. Tặng cây bảo đao này cho chúng ta, chúng ta sẽ báo đáp Đỗ huynh năm trăm lạng bạc ròng!

Thanh niên cao to cười nói:

- Số tiền kia đã đủ để biểu hiện thành ý của chúng ta, chúng ta chỉ cần cây đao này mà thôi!

Hắn càng phát giác ra được tên trước mắt này rất là, quá trấn định, tuyệt không giống như chưa từng luyện võ.

Không luyện võ công, cho dù dũng khí có lớn, khí thế có đủ thì cũng sẽ có dấu hiệu sức lực không đủ, mà tên trước mắt này lại có tất cả.

Huống chi, cẩn thận ngẫm lại, quả thật tên này có chút kỳ quái. Sau khi đi tới nơi này, cũng không biết là nơi nào, còn không cưỡi ngựa. Đi về phương hướng Mang Sơn thành, phải biết rằng nếu đi ngược lại thì sẽ tới Hoành Sơn thành, từ đó là hơn một trăm dặm.

Một người không biết võ công. Không cưỡi ngựa, lẽ nào đi bộ được một trăm dặm hay sao?

Nhìn dáng vẻ của hắn, tuy có chút tiều tụy, nhưng lại không giống như vừa đi bộ trăm dặm!

Nói chung tên này khiến cho người ta không đoán ra được, cho nên không động vào thì hơn.

- Sư huynh!

Thanh niên thấp bé quát lên.

Thanh niên cao to vung tay lên, cười híp mắt nhìn Sở Ly:

- Nếu không thì, một ngàn lạng?

Sở Ly lắc đầu:

- Ta không bán đao, cáo từ!

Dứt lời hắn xoay người rời đi, trong lòng âm thầm cảm khái. Thế giới này không bao giờ thiếu người thông minh. Người này cũng có mấy phần ánh mắt.

Chỉ có điều rất đáng tiếc, hắn không thể buông tha cho bọn họ.

Bọn họ tâm tư xấu xa, rất nhanh thiếu nữ bán trà kia sẽ trở thành người bị hại, thân là đệ tử Thần Đao môn, không ngờ bọn chúng lại trắng trợn không kiêng dè gì như vậy

- Đứng lại!

Thanh niên thấp bé hét lớn một tiếng, không để ý tới sư huynh hắn ngăn cản mà phi thân vượt qua đỉnh đầu của Sở Ly, đáp xuống trước mặt hắn. Hai mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt phun ra tinh mang, rất là lạnh lẽo.

Sở Ly cau mày nói:

- Sao nào, ngươi muốn cậy mạnh sao?

- Hừ, dùng mềm quả nhiên không được. Vẫn phải cướp thôi!

Thanh niên thấp bé hừ lạnh nói:

- Sư huynh, gan của ngươi càng ngày càng nhỏ!

Thanh niên cao to bất đắc dĩ lắc đầu, dậm chân một cái.

Đối với loại gia hỏa không biết rõ ngọn nghành này vẫn nên cẩn trọng một chút, vạn nhất chọc phải người lợi hại. Như vậy có hối hận cũng không kịp, sư đệ hắn quá ngốc!

Sở Ly bình tĩnh nhìn hắn:

- Các ngươi muốn thế nào?

- Giao bảo đao ra, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!

Thanh niên thấp bé hừ lạnh nói.

- Quả thực có thể tha cho ta khỏi chết sao?

Sở Ly lắc đầu:

- Ta không tin. Các ngươi còn có thể tiêu dao đến hiện tại, không phải cũng là vì giết người diệt khẩu sao?

- Tiểu tử. Biết được không ít.

Thanh niên thấp bé nhìn về phía sư huynh của mình, hừ lạnh nói:

- Ngươi đang tự mình muốn chết. Hôm nay tâm tình của gia gia ta tốt, vốn muốn tha cho ngươi một mạng, đáng tiếc chính ngươi lại tự tìm đường chết!

Sở Ly than thở:

- Đúng vậy, tự mình tìm đường chết!

- Giao hay không giao?

Thanh niên thấp bé gào to:

- Không giao thì đừng trách ta sẽ giết người!

Sở Ly lắc đầu một cái, người nhẹ nhàng nhảy lên một thân cây ở bên cạnh, đạp lên ngọn cây chạy trốn.

- Đuổi theo, sư huynh!

Thanh niên thấp bé nhìn thấy sư huynh đờ ra, vội vã quát một tiếng, sải bước đuổi theo đối phương.

Thanh niên cao to cau mày nhìn chằm chằm vào thân thể của Sở Ly, không dừng bước, đuổi theo.

Mặc kệ thế nào cũng không thể để cho người áo bào trắng này chạy trốn, không chừng sẽ chọc đến hộ vệ của phủ Quốc Công a.

Sở Ly thi triển khinh công nhanh chóng chạy đi, chạy về phương hướng Thần Đao môn.

Hai người đuổi theo, miệng nở nụ cười. Không bởi vì không đuổi được tới gần mà lo lắng, trong lòng lại đang cười thầm tên này thực sự là ngu ngốc, có lẽ là không nhìn rõ đường.

Chỉ cần đuổi tới gần Thần Đao môn, một khi phát tín hiệu ra. Sẽ có rất nhiều đồng môn chạy tới vây giết hắn, như vậy sẽ không có sơ hở nào cả. Cho dù khinh công của đối phương có tốt cũng không có tác dụng!

Bọn họ không dám đuổi theo quá gấp, tránh cho hắn thay đổi phương hướng.

Bọn họ chờ Sở Ly trở thành trò cười, chờ một lát nữa khi tín hiệu truyền ra, hắn sẽ bị vây quanh. Nhất định tình cảnh khi đó sẽ rất thú vị!

Sở Ly mặc áo bào trắng nhẹ nhàng chạy đi, tốc độ không nhanh, thỉnh thoảng quay đầu liếc mắt nhìn hai tên thanh niên phía sau. Vẻ mặt dường như đang cố duy trì vẻ trấn định, khiến cho hai tên thanh niên kia càng ngày càng ung dung, trên mặt đều mang theo nụ cười.

Chờ tới khi còn cách Thần Đao môn khoảng hai dặm, Sở Ly bỗng nhiên dừng lại, người nhẹ nhàng đáp xuống đất, chậm rãi rút đao ra:

- Đừng có ép ta động thủ!

Hai người kia đứng ở phía ngoài, cách hắn mười thước.

Thanh niên cao to bỗng nhiên hất tay, một đạn tín hiệu bay lên trên không trung.

Đạn tín hiệu nổ tung trên bầu trời, xuất hiện hình một trường đao đen thui, ngưng tụ không tan, như một đám mây đen hình đao vậy.

Thanh niên thấp kia bất mãn trừng mắt nhìn hắn một chút.

Hà tất phải gọi người chứ, bọn họ ăn không được thì không ai ăn được.

Sắc mặt của thanh niên cao to rất nghiêm túc, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Sở Ly, cả người căng thẳng.

Sở Ly đánh giá bốn phía một cái, cảm thấy giết người ở nơi này, khoảng cách đã đủ xa. Có lẽ sẽ không liên lụy tới cặp ông cháu kia. Hai người sẽ không bị Thần Đao môn trút giận.

- Rốt cuộc các hạ là thần thánh phương nào?

Thanh niên cao to trầm giọng nói.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Ta là Đỗ Phong.

- Môn phái nào?

- Không môn không phái!

- Che che giấu giấu, chỉ là bọn chuột nhắt mà thôi!

Thanh niên thấp bé quát lên:

- Để ta tới lĩnh giáo ngươi!

Dứt lời, hắn rút đao bắn về phía Sở Ly, đao như dải lụa chém vào mặt hắn.

Sở Ly nghiêng người né tránh, ánh mắt lại rơi vào trên người thanh niên cao to.

Thanh niên cao to thầm mắng một tiếng, quả nhiên không đơn giản, mình không có cách nào thi triển ám khí để đánh lén đối phương nữa.

Sở Ly một bên né tránh trường đao của thanh niên thấp bé. Một bên cố ý dùng hai mắt để nhìn chằm chằm vào thanh niên cao to, nhất tâm nhị dụng, thành thạo điêu luyện.

Thanh niên cao to lại không dám tùy ý rút đao, hắn muốn kéo dài thời gian.

Sở Ly cũng muốn kéo dài thời gian.

Giết một hai người sao có thể thoải mái được chứ? Nếu muốn giết thì phải giết nhiều một ít, để cho Thần Đao môn sợ, không dám dung túng đệ tử làm hại bách tích.

Trong lòng hắn buồn bực khiến cho sát tính của hắn càng ngày càng dày đặc.

- Con bà nó, ngươi chỉ biết trốn thôi sao?

Thanh niên thấp bé hét lớn một tiếng.

Trong lúc ánh đao tăng vọt, trường đao đột ngột tăng nhanh, trong nháy mắt đã chém trúng Sở Ly.

Thanh niên thấp bé vừa nở nụ cười, nhưng lại phát giác ra trên đao trống rỗng, không thể dùng sức được nữa!

Sở Ly nở một nụ cười.

Đao pháp của Thần Đao môn này cũng có chút ý nghĩa, đáng để xem xét một chút.

Công lực của thanh niên thấp bé này thấp, không phát huy ra được uy lực của đao pháp này.

- Diệp sư huynh, Tần sư đệ!

Từ phía xa xa có bốn thanh niên áo lam chạy tới, tay cầm trường đao, khí thế hùng hổ.

Sở Ly nhìn thấy vậy, trường đao trên tay khẽ động, một đạo hàn quang xẹt qua cổ của thanh niên thấp bé kia.

Một cái đầu người bay lên trên cao, máu như suối phun lên trên cao tới ba thước.

- Phịch.

Đầu người rơi xuống đất.

Thi thể vẫn còn đứng, máu phun ra như suối.

- Tần sư đệ!

Năm người la lên một tiếng thất thanh.

Sở Ly lạnh nhạt liếc mắt nhìn năm người một chút, trường đao nhẹ nhàng run lên, giọt máu rời khỏi đao. Thân đao khôi phục lại vẻ sáng như tuyết.

Hắn chậm rãi tra trường đao vào bao, thong dong mà bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.