Bạch Bào Tổng Quản

Chương 77: Chương 77: Mưu kế




Sở Ly uống một ngụm trà rồi cười nói:

- Tiểu thư định sắp xếp Cố Lập Đồng ra sao?

- Tiểu thư mặc kệ hắn.

Tô Như bĩu đôi môi hồng, nói:

- Hắn bị trục xuất khỏi phủ, tiểu thư thấy đại công tử không làm sai. Nếu không phải có đại công tử, tiểu thư sớm đã xử lý hắn rồi.

- Dù sao hắn cũng là một nhân tài.

Sở Ly nói:

- Lẽ nào cứ để hắn đi?

- Vậy phải làm thế nào?

Tô Như nghiêng đầu nhìn hắn:

- Sở Ly, lẽ nào ngươi muốn đuổi cùng giết tận?

Sở Ly bật cười lắc đầu.

- Tàn nhẫn quá!

Tô Như không tin hắn, nàng bất mãn trừng mắt nhìn hắn:

- Đã đủ thê thảm rồi, đời hắn coi như đã bị hủy hoại. Từ này về sau sẽ không xuất hiện trước mắt chúng ta nữa, có khác gì chết đâu.

Sở Ly nhìn nàng ta:

- Tổng quản thấy Cố Lập Đồng bị trục xuất khỏi phủ, hắn sẽ làm gì?

Tô Như bật cười:

- Hắn có thể làm gì chứ?

Sở Ly nói:

- Đừng quên hắn là thị vệ Tây Hoa viên, biết không ít việc của phủ Quốc Công, phủ Nhân Quốc Công sẽ bỏ qua một nhân tài như vậy sao? Nếu hắn nương nhờ vào phủ Nhân Quốc Công, phủ Nhân Quốc Công có thu nhận hắn không?

Nụ cười của Tô Như ngừng bặt.

Sở Ly lắc đầu than thở:

- Cố Lập Đồng rất hiểu các thành viên trong phủ, cùng với tính cách của từng người một. Nếu phủ Nhân Quốc Công có được hắn, biết được nhược điểm của từng người, sau đó lợi dụng điểm này sẽ giống như ta đối phó với Chu Ngọc Đình vậy, ai có thể chống đỡ được sao?

Tô Như nhíu mày trầm ngâm.

Tuyết Lăng đứng sau lưng hắn chuẩn bị tiếp tục đơm trà bất cứ lúc nào, nghe hắn nói vậy cũng không khỏi nhíu mày, lẽ nào thực sự phải diệt khẩu? Những lời công tử nói phải chăng đều là nhằm mục đích diệt cỏ diệt tận gốc!

Tô Như ngẩng đầu, thở dài:

- Xem ra vẫn phải tìm hắn về!

- Đúng, có thể lấy công chuộc tội.

Sở Ly gật đầu nói:

- Đừng phủ định toàn bộ.

Hắn thầm than thở, đối mặt với nhân vật như tam tiểu thư việc gì cũng cần thử thách. Nếu mình chỉ băn khoăn về ân oán cá nhân, tầm mắt và lòng dạ sẽ bị đánh giá thấp, rất khó được trọng dụng.

Cố Lập Đồng đi tới bước đường như hiện này đã hoàn toàn mất đi tương lai, cả đời chỉ có thể chật vật ở tầng lớp dưới cùng.

Hắn cũng đã hết giận, không cần phải giậu đổ bìm leo, ngược lại đây là cơ hội để mình thể hiện tấm lòng khoan dung.

- Ài…

Tô Như nhíu mày lắc đầu nói:

- Cơn giận của đại công tử không dễ dàng xoa dịu đâu, cần tiểu thư đi khuyên nhủ.

Sở Ly nói:

- Dù thế nào đi nữa, Cổ Lập Đồng vẫn rất có tài… việc này tốt nhất nên làm ngay tránh đêm dài lắm mộng, nói không chừng phủ Nhân Quốc Công hiện giờ đã bắt đầu hành động rồi!

- Ta lập tức sai người đi!

Tô Như đứng bật dậy.

Áo vàng đào tung bay, nàng thi triển khinh công, trong chớp mắt đã biến mất khỏi tiểu viện.

Tuyết Lăng nói:

- Công tử, Cố Lập Đồng thực sự sẽ nương nhờ vào phủ Nhân Quốc Công sao?… Hắn không sợ phủ ta thích sát sao?

- Ngươi thấy sao chứ?

Sở Ly mỉm cười:

- Hiện giờ hắn lâm vào cảnh đường cùng, đâu có thể quan tâm nhiều tới thế được.

Tuyết Lăng nhíu mày, chỉ biết gật đầu.

Sở Ly lắc đầu nói:

- Vì thế không thể xem thường bất cứ ai, ai cũng có giá trị của mình.

Tuyết Lăng khẽ gật đầu.

Sở Ly nói:

- Được rồi, hôm nay ta bắt đầu tắm thuốc. Ngươi chuẩn bị một chiếc thùng gỗ chuyên dụng đi cao hơn thùng tắm một chút, hẹp một chút, để ta đứng ở bên trong, cố gắng không lãng phí nước thuốc.

- Vâng, ta sẽ chuẩn bị, khi nào công tử bắt đầu?

- Tối.

- Được!

Nàng quay người đi ra khỏi tiểu viện để tìm người làm thùng gỗ.

Sở Ly không biết đơn thuốc kia có hiệu quả không, Kim Cang Độ Ách Thần Công vẫn giậm chân tại chỗ thực sự khiến hắn vừa sốt ruột, vừa không biết phải làm sao.

Tới buổi tối, Sở Ly chuẩn bị tắm thuốc, Tô Như nhẹ nhàng đi tới.

Nàng vẫn mặc áo vàng đào, gương mặt xinh đẹp sa sầm đẩy cửa bước vào tiểu đình.

Sở Ly đang ngồi xổm nhìn cây Thiên Linh. Nó lớn rất nhanh, chỉ trong một ngày đã lớn được khoảng một tấc, vượt ngoài sức tưởng tượng.

Khô Vinh kinh thực sự thần kì, có thể thúc đẩy sinh trưởng.

Nhìn thấy Tô Như không nói lời nào bước vào tiểu đình, Tuyết Lăng rất biết quan sát, nàng dè dặt bưng trà lên sau đó lui xuống.

Sở Ly mỉm cười ngồi đối diện với Tô Như, nhận lấy chén trà bạch ngọc mà Tuyết Lăng đưa cho rồi nhấp khẽ một ngụm:

- Tổng quản, ai làm tổng quản không vui vậy, có cần ta ra tay không?

- Không cần tới ngươi!

Tô Như liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Có rắc rối rồi.

- Lẽ nào là Cố Lập Đồng…?

- Ừ, Cố Lập Đồng mất tích rồi!... Ta đã phái người đi tìm cả ngày trời mà không thấy, chắc có người dẫn hắn đi rồi!

- Phủ Nhân Quốc Công?

Sở Ly nhíu mày.

Hắn không ngờ mình đã đoán đúng, phủ Nhân Quốc Công ra tay thật nhanh.

- Cũng chưa rõ.

Tô Như lắc đầu, thở dài:

- Ra tay chậm một bước!... Giờ thì phiền phức rồi!

- Trong phủ có cao thủ truy tìm dấu vết mà nhỉ?

Sở Ly nhíu mày nói:

- Phải nhanh chóng tìm cho ra hắn, bất luận là phủ Nhân Quốc Công hay thế lực nào khác, chắc chắn có ý đồ xấu với phủ ta.

- Ta đã phái cao thủ truy tìm dấu vết đi rồi.

Tô Như mím chặt môi nói:

- Nếu như đúng là phủ Nhân Quốc Công vậy thì rắc rối rồi!

Sở Ly nói:

- Nếu như đúng là phủ Nhân Quốc Công vậy thì phải điều tra kĩ càng, tại sao họ biết tin nhanh như vậy, tin tức truyền đi ra sao… Chắc có nội ứng.

- Nội ứng…

Tô Như thở dài, gật đầu:

- Cái này là chắc chắn.

Sở Ly cười nói:

- Chúng ta cũng có nội ứng trong phủ Nhân Quốc Công chứ?

Tô Như liếc mắt nhìn hắn:

- Ngươi hỏi cái này làm gì?

Sở Ly mỉm cười ra chiều đã rõ.

Rõ ràng là có nội ứng, các phủ Quốc Công đều rất hiểu nhau, không ai giấu được ai. Vậy thì mình cũng nguy hiểm, không chỉ phải cẩn thận với Đại Lôi Âm tự, còn phải cẩn thận với phủ Nhân Quốc Công, mình từng giết cao thủ của phủ Nhân Quốc Công.

Tô Như nhìn hắn chớp mắt, đôi mắt trong veo như nước.

Sở Ly bị nàng ta nhìn sởn da gà, vội xua tay:

- Việc đã tới nước này, ta cũng không có cách nào hay cả.

Tô Như cười rạng rỡ:

- Sở Ly, ngươi nhiều ý tưởng quỷ quái, nhất định sẽ nghĩ ra cách.

Sở Ly đứng dậy đi lại vài bước, trầm ngâm không nói gì.

Tô Như thấy vậy lập tức tràn đầy hi vọng, nàng cười rạng rỡ rồi nói:

- Nói mau đi!

Sở Ly dừng bước:

- Có rủi ro.

- Bớt rườm rà đi, mau nói xem!

Tô Như lườm hắn.

Sở Ly hắng giọng, nói:

- Nội ứng trong phủ chúng ta, tổng quản biết rõ chứ?

Tô Như gật đầu:

- Ừ, không tìm ra toàn bộ, có thể tìm được vài tên.

- Vậy thì hãy nghĩ cách để nội ứng nghe ngóng được một bí mật.

- Bí mật?

- Bí mật về Cố Lập Đồng, nói rằng đây là khổ nhục kế.

Đôi mắt Tô Như vụt sáng, mỉm cười:

- Đầu óc ngươi toàn mưu mô!

Sở Ly nói:

- Kế này không chắc đã có tác dụng nhưng có còn hơn không rồi lại sai nội ứng của chúng ta nói bóng gió với Cố Lập Đồng, nói rằng phủ Nhân Quốc Công thực ra rất hận kẻ phản đồ, một khi hết giá trị lợi dụng, kết cục sẽ rất thê thảm khiến Cố Lập Đồng không dám nói quá nhiều.

- Ừ, kết hợp cả hai.

Tô Như gật đầu.

Sở Ly nói:

- Thực ra vẫn còn một chiêu.

- Mau nói xem sao!

Tô Như đẩy vai hắn.

Sở Ly cười nói:

- Tổng quản có từng nghĩ tới việc để Cố Lập Đồng lấy công chuộc tội không?

- Lúc trước ngươi đã nói rồi mà!

Tô Như nói.

Sở Ly lắc đầu:

- Không phải cùng một việc.

- Vậy mau nói đi!

Tô Như trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Cứ nói lấp lửng hãy xem ta trị ngươi thế nào!

Sở Ly vội vàng giơ tay giả bộ đầu hàng, cười nói:

- Thực ra có thể để Cố Lập Đồng làm nội ứng.

- Nội ứng?

Tô Như sững sờ.

Sở Ly gật đầu nói:

- Hư hư thực thực, nghe nói quận chúa của phủ Nhân Quốc Công là một nhân vật lợi hại, chưa chắc đã tin vào kế sách trước của chúng ta, ngược lại sẽ càng tin tưởng Cố Lập Đồng.

- Lục Ngọc Dung đúng là rất lợi hại.

Tô Như mím chặt đôi môi hồng đào, lắc đầu nói:

- Rất ít người có thể khiến tiểu thư bị thua thiệt!

Sở Ly nói:

- Để Cố Lập Đồng trở thành nội ứng, Lục Ngọc Dung tin tưởng hắn thì còn gì bằng. Lục Ngọc Dung bán tín bán nghi, chúng ta cũng không có tổn thất gì.

Tô Như nhìn hắn chằm chặp.

Sở Ly mỉm cười:

- Thấy ta quá nhẫn tâm?

- Ngươi biến Cố Lập Đồng thành một con cờ.

Tô Như lắc đầu nói:

- Không coi mạng người ra gì!

Không quan tâm tình cảm chỉ để ý lợi ích, coi người khác là quân cờ để kiểm soát. Đây là căn bệnh của người cầm quyền, tiểu thư thực ra cũng như vậy nhưng tiểu thư sinh ra đã là quận chúa cao quý, từ nhỏ tiếp nhận sự giáo dục như thế.

Sở Ly nói:

- Nếu là người khác ta sẽ cướp người về nhưng là hắn thì…

Hắn hừ một tiếng:

- Ta không giết luôn hắn đã là rất nhân từ rồi!

Tô Như nghiêng đầu quan sát hắn:

- Ngươi thông minh như vậy sao không sớm xử lý hắn?

Nàng thấy rằng với sự thông minh của Sở Ly, muốn xử lý Cố Lập Đồng chẳng qua chỉ là việc vặt, hà tất phải đợi tới bây giờ.

- Ta vốn dĩ lương thiện, muốn thân thiện với người khác.

Sở Ly cười nói.

Tô Như trừng mắt nhìn hắn.

Sở Ly nói:

- Được rồi, nói thực lòng là không coi hắn ra gì, hắn chỉ là kẻ khôn vặt mà thôi.

Thực ra là hắn có chỗ dựa, nhìn một cái là biết rõ âm mưu của đối phương tương kế tựu kế, muốn xử lý Cố Lập Đồng rất đơn giản, ra tay lúc nào cũng được.

Mưu kế chẳng qua chỉ là thuận miệng nói vài câu, không muốn gây chuyện tránh làm đại công tử nổi giận. Đại công tử cai quản phủ Quốc Công, đắc tội hắn sẽ không có ích lợi gì.

Những suy nghĩ này chỉ vụt lóe qua, Sở Ly tiếp tục nói:

- Hơn nữa ta cũng không khó tính tới vậy, lại không phải người khó gần, không quá đáng thì cũng chẳng buồn quan tâm, nhưng hắn đắc tội tổng quản thì không thể để mặc được!

Tô Như mỉm cười, trừng mắt nhìn hắn:

- Ngươi đấy…!

Nghe Sở Ly nói vậy, mặc dù nàng biết là nịnh bợ nhưng nàng vẫn rất vui.

Nói cho cùng, Sở Ly nói là làm, không phải chỉ khua môi múa mép. Trước đây Cố Lập Đồng khiêu khích hắn đều mặc kệ, lần này là muốn giúp mình xả giận.

- Được rồi, ta đi bẩm báo với tiểu thư.

Tô Như nhẹ nhàng đứng dậy:

- Nếu tiểu thư chấp nhận, ngươi sẽ lại lập công.

Sở Ly xua tay cười nói:

- Việc này đâu tính là công lao gì.

- Giả tạo!

Tô Như trừng mắt nhìn hắn sau đó nhẹ nhàng bước đi.

Sở Ly bắt đầu chuẩn bị tắm thuốc, chuẩn bị đầy đủ được liệu bắt đầu đun, hắn cần thử hiệu quả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.