Bách Luyện Thành Tiên

Chương 159: Q.3 - Chương 159: Thanh Tường Môn tập kích




Lâm Hiên hiện mới là tu sĩ Ngưng đan trung kỳ, cho dù có linh căn lại có thêm Lam sắc tinh hải thì muốn tu luyện tới Ngưng Đan Kỳ đỉnh phong ít nhất cũng cần thêm mấy chục năm nữa.

Bình thường thì không nói nhưng hiện U Châu vốn đang loạn. Không chỉ là các thế lực nhân tộc ngươi ta lừa gạt đấu đá nhau mà thêm cả âm hồn cũng liên quan trong đó.

Hoàn cảnh này đừng nói có thể tĩnh tâm tu luyện, một khi không cẩn thận thì có thể hồn quy địa phủ.

Muốn tự bảo vệ thì đề cao thực lực chính là phương pháp đơn giản nhất mà cũng hiệu quả nhất.

Lâm Hiên đã thấy kết cục của Chu Miện, thông qua sưu hồn Tào Nguyệt hắn đã biết khi hai người tu luyện sử dụng ma khí do huyết ma tôn giả truyền qua. Phương pháp bất ổn như vậy không có vấn đề mới là lạ.

May mà hắn có Âm Dương Quyết có thể khắc phục nhược điểm này.

Đương nhiên tu luyện Ma Anh Quyết còn có họa ngầm hay không thì cần có thời gian chậm rãi nghiên cứu sau.

Lâm Hiên sát diệt hai người nên tự nhiên thu được túi trữ vật của bọn họ, bên trong có ngọc giản ghi lại Ma Anh Quyết.

"Thiếu gia vậy bây giờ chúng ta trở về phân đàn hay là trực tiếp rời đi?"

"Đương nhiên phải về" Lâm Hiên nở nụ cười.

"Vì sao?" Nguyệt Nhi vẫn chưa hiểu ra.

"Sao có thể đi như vậy, kẻ khác ta không quan tâm nhưng còn sự sinh tử của Doanh Nhi và Lưu Tâm thì sao, không phải là ta đã tốn công bồi tài bọn họ sao?" Lâm Hiên nở nụ cười: "Đương nhiên ta cũng thuận tiện dời phân đàn cho những người khác."

"Nhưng Huyết ma có thể tìm chúng ta gây phiền toái." Nguyệt Nhi nhíu mày có chút bất an mở miệng.

"Ngươi an tâm, chẳng phải là khi trước lão phái phân thần khôi lỗi đến sao."

"Thiếu gia ý của người là..."

"Ta đoán thương thế của lão quái vật tuy có phục hồi nhưng vẫn chưa có cách nào ra khỏi cổ động. Hiện tại thấy chúng ta rời đi chắc chắn lão tức muốn nổi cơn tam bành nhưng cũng chỉ có thể giương mắt nhìn." Lâm Hiên khẽ cười, suy luận này hắn vốn thuần chất nắm chắc.

Nếu bây giờ tình thế có khó khăn hơn thì Lâm Hiên cũng không phải là thật sự lãnh huyết. Khi đó hắn đành mạo hiểm lẳng lặng trở về đem hai thiếu nữ kia và những người khác đi mà thôi.

Huống chi còn những bảo vật do phân đàn thu thập được, đâu thể tùy tiện tiện bỏ lại như vậy.

Bay được khoảng một canh giờ, rừng cây quen thuộc đã hiện trong tầm mắt nhưng lúc này hỏa quang ngút trời, sắc mặt Lâm Hiên trầm xuống ngừng lại quan sát.

Chẳng lẽ Huyết ma tôn giả tới động thủ? Hay là đệ tử không nghe mệnh lệnh tự tiện ra ngoài đưa âm hồn quỷ vật tới?

Lâm Hiên nheo mắt lại đem thần thức phát ra.

Tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, lọt vào trong tầm mắt của hắn là một đội cẩm bào tu sĩ đang không ngừng chém giết cùng đệ tử bổn môn. Quân số đối phương khoảng hơn năm mươi người nhưng tu vị đều là Trúc Cơ Kỳ trở lên. Dẫn đầu là một bạch phát lão giả Ngưng đan sơ kì.

Trang phục thống nhất hiển nhiên không phải tán tu, Lâm Hiên nhíu mày mơ hồ cảm thấy đã từng nghe qua tới đám tu sĩ này.

Bên tu sĩ Linh Dược Sơn tham chiến chừng hơn hai trăm người, nhưng trong đó tu vị Trúc Cơ Kỳ chỉ khoảng hai phần.

Thực lực hai bên vốn ngang nhau. Chỉ là bạch phát lão giả kia không có đối thủ!

Mấy Linh Dược Sơn tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đại viên mãn kiên trì chống đỡ được một khắc, lão giả kia cười lạnh lùng, giương tay ném ra một lưỡi Khai Sơn Phủ to cỡ bảy tám trượng, dễ như trở bàn tay đã đem thân thể cùng Linh Khí của một tu sĩ nọ chém thành hai đoạn.

Thấy đồng môn tu vị cao nhất kết cục như thế, những người khác hoang mang vô cùng.

Trong nhất thời lão giả như vào chỗ không người. Cự phủ sắc bén chớp động trong huyết hoa bay múa đầy trời.

"Sư tỷ, chúng ta nên làm thế nào?"

Lưu Tâm nhìn qua bốn phía, lúc này những Trúc Cơ Kỳ sư thúc bá đều hết sức nguy ngập đừng nói là đám Linh Động Kỳ đệ tử cấp thấp.

Nơi nào có đấu pháp căn bản thiên về đám cẩm bào tu sĩ kia.

Lại nói khi trước hai người đối mặt với một đối thủ Trúc Cơ sơ kỳ. Tên gia hỏa tự đại kia căn bản không coi hai tiểu nha đầu vào đâu, dùng ánh mắt cực kỳ du đãng dâm tà lả lướt trên hai khuôn mặt cùng thân thể mơn mởn non tơ kia.

Người này là một tên háo sắc, cố ý đem bắt hai thiếu nữ làm đỉnh lô.

Nếu là hai tuần trăng trước có lẽ hắn có thực lực này, nhưng hiện giờ tu vị của Lục Doanh Nhi cùng Lưu Tâm sớm đã tăng tiến không ít.

Có Lâm Hiên ban cho trung phẩm đan, mặc dù chưa có Trúc cơ nhưng cũng không thể xem thường.

Hơn nữa hai nàng tu tập "Nhu Thủy Quyết" cùng "Ngọc kim công" đều là đỉnh bậc công pháp uy lực cực đại. Thêm Linh khí do Lâm Hiên ban cho thuần thục không phí bao nhiêu sức lực đã đánh chết tên gia hỏa háo sắc này.

Thấy hai thiếu nữ biểu hiện xuất sắc như vậy, một tên cẩm bào tu sĩ Trúc Cơ trung kì liền lao qua.

Đối mặt với đối thủ thực lực cao cường, thực lực hai bên chênh nhau quá xa. Nhất thời hai nàng rơi vào hiểm cảnh.

Lúc này Lục Doanh Nhi căn bản không có thời gian trả lời, tuy nàng có lòng dạ đàn bà nhưng với Lưu Tâm vốn thân như tỷ muội. Với tu vị cao hơn một bậc,đại bộ phận công kích đều là do nàng chống đỡ.

Đối đầu với hai tiểu nha đầu Linh Động kỳ, cao thủ Trúc Cơ trung kì đã mất ba tuần nhang còn chưa thu thập được, điều này truyền mà ra ngoài thì không trở thành đề tài đàm tiếu trong bổn môn mới là lạ.

Lập tức sự phẫn nộ dâng lên trong lòng tu sĩ nọ, hắn cắn đầu lưỡi một cái phun ra một ngụm tính huyết, hai tay rất nhanh bắt vài pháp ấn.

Bụp một tiếng, trong lòng bàn tay hắn xuất hiện một quả cầu rực rỡ sắc đỏ tản ra linh lực kinh người, sau đó bắn lên phi kiếm của hắn.

Sau khi hấp thu khối cầu bá đạo này, mặt ngoài của Phi kiếm bốc cao hỏa diễm tới vài thước, nhìn qua tựa như vũ khí của thượng cổ tà thần.

"Đi!"

Cẩm y tu sĩ Trúc Cơ trung kì chỉ tay, hỏa diễm trên phi kiếm càng bốc cháy mãnh liệt. Nương theo sóng nhiệt cuồn cuộn, phi kiếm hóa thành một đạo sáng màu đỏ rực rỡ chém xuống đầu hai nữ tử.

Trước một kích toàn lực của đối phương, sắc mặt Lục Doanh Nhi trắng nhợt. Muốn trốn cũng không kịp mà cản được hay không thì nàng không chút tự tin.

Hai hàm răng ngọc nhỏ xíu khẽ cắn vào nhau, lưu chuyển pháp lực toàn thân rót vào trong dải lụa chắn trước người.

Dải lụa lóe lên vài cái rồi hóa thành một màn sáng trắng che ở trước người hai thiếu nữ.

"Hắc hắc, pháp thuật không tồi đáng tiếc là chỉ phí công vẫy vùng thôi!"

Cẩm y tu sĩ Trúc Cơ trung kì cười lạnh một tiếng, thuần thục biến đổi pháp ấn. Thế tới của phi kiếm càng thêm hung mãnh phát ra hỏa phong mãnh liệt.

Roẹt....

Dải lụa mặc dù cũng là một kiện Thượng phẩm linh khí phòng ngự không tồi. Đáng tiếc thực lực song phương chênh nhau quá xa, miễn cưỡng ngăn cản được một lát đã tan vụn thành vô số mảnh.

Lục Doanh Nhi thở dài, bàn tay trắng nõn nhón vào túi trữ vật đang muốn lấy ra mấy tấm phù. Cho dù còn chút hy vọng cũng tuyệt đối không chờ chết.

Nói thì lâu nhưng Lâm Hiên tới đây chỉ là một thoáng, vừa kịp quan sát Doanh Nhi thì gật đầu. Nữ tử này quả nhiên tâm trí kiên định.

Đương nhiên không thể để hai thiếu nữ tan hương nát ngọc. Hắn bấm tay bắn ra một đạo linh quang hóa thành một Quỷ thủ to lớn màu xanh. Quỷ thủ phát sau mà đến trước, không chút khó khăn đem phi kiếm rực lửa kia chộp lại.

Dị biến nổi lên khiến Trúc Cơ trung kì tu sĩ quá sợ hãi. Quay lại đã thấy Lâm Hiên bình thản đứng ở đó. Tướng mạo đối phương không có gì đáng chú ý phát ra linh áp khiến hắn không thở nổi.

"Ngưng Đan Kỳ cao thủ!"

Tên cẩm bào tu sĩ ngay lập tức mặt mũi trắng bệch. Còn chưa kịp có động tác gì đã cảm giác nơi bụng mát lạnh. Quỷ thủ màu xanh kia đã đâm xuyên qua thân thể hắn một cái lỗ lớn, tinh huyết chảy ra òng ọc. Sức lực toàn thân tan biến từ trên bầu trời té xuống.

"Thiếu gia!"

Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm đại hỉ khẽ chuyển thân bái xuống nhưng chân mày Lâm Hiên cau lại. Hai thiếu nữ lè hai cái lưỡi thơm tho đã hiểu có điều thất thố. Ở nơi đông đảo như vậy xưng hô rất dễ khiến kẻ khác nghi ngờ.

Cũng may chung quanh đang hăng say chém giết, nào còn ai lưu ý đến điểm này.

Lâm Hiên lẳng lặng đem Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm tế xuất ra gia nhập vào chiến cuộc.

Hắn vừa ra tay tình thế ngay lập tức thay đổi. Hàn quang của kiếm tiên bắn ra bốn phía, gần như là cùng lúc đã có vài cẩm bào tu sĩ bị chém bay đầu.

"Thiếu chủ!"

"Thiếu môn chủ đã trở về."

"Chúng ta được cứu rồi, vì đồng môn báo thù."

......

Chúng đệ tử Linh Dược Sơn đại hỉ, thế như sấm dậy cùng sĩ khí đại chấn. Từng người hai mắt đỏ ngầu khu sử Linh khí Lục phù trong tay, liều mạng đánh qua đối phương.

Dù tình thế chưa đảo ngược nhưng lúc này đám cẩm bào tu sĩ đã luống cuống tay chân.

Lão giả đầu lĩnh kia nhìn thoáng qua Lâm Hiên, thần sắc âm trầm giơ tay phải thả lên bầu trời một đạo linh quang màu đỏ, hiển nhiên là một tín hiệu nào đó. Những cẩm bào tu sĩ thấy vậy ào ào lui về phía lão giả.

Những người này tiến lui cực kỳ có trật tự, có vài tu sĩ Linh Dược Sơn truy kích đều bị đối phương phối hợp ăn ý chém giết.

Thấy thế thần sắc Lâm Hiên có chút khó coi. Đối phương kỷ luật nghiêm minh hành sự chu đáo chặt chẽ, không phải nhất thời nảy lòng tham muốn sát nhân đoạt bảo.

Xem ra Thanh Tường Môn này lá gan thực không nhỏ, sau khi thực lực lớn mạnh lại mang ý định đánh chiếm các phân đàn của môn phái khác.

Lúc này tu sĩ Linh Dược Sơn cũng lui lại tụ tập ở bên cạnh Lâm Hiên.

"Thiếu chủ!" Một trung niên nam giới Trúc Cơ hậu kì khom lưng hành lễ, môi khẽ nhúc nhích như muốn tự thuật chuyện vừa qua.

"Ngươi không cần phải nói thêm, nợ máu phải trả bằng máu, một con chó gà ở đây ta cũng không buông tha." Lâm Hiên khoát tay áo cuồng bạo nói.

Tình thế ở khu bị chiếm này chỉ có thể dùng một chữ "Loạn" để hình dung.

Âm hồn tự nhiên là bá chủ nơi này nhưng tu sĩ vẫn chưa bị đuổi tận giết tuyệt, thậm chí một số thế lực đang phát triển trở lại.

Không ít môn phái cùng gia tộc thiệt hại nặng, chỉ có Thanh Tường Môn không chút tổn hại, ngược lại nhân cơ hội càng phát triển. Số lượng Ngưng Đan Kỳ tu sĩ có thể ngang với chính ma lưỡng đạo.

Trước kia Lâm Hiên đã đoán được một phần dã tâm của Thanh Tường Môn nhưng không ngờ còn chưa đánh lui âm hồn mà bọn họ đã làm ra chuyện như vậy. Tuy nhiên âm mưu cũng được mà quỷ kế cũng tốt. Việc đối phó Thanh Tường Môn tự có sư tôn cùng lão quái Nguyên Anh kỳ lo liệu. Hiện tại hắn chỉ cần tiêu diệt những gia hỏa nơi đây là được.

Tay phải Lâm Hiên đang để trong ống tay đột nhiên giương lên, một tấm đại phù cỡ bàn bay lên không gió mà tự cháy biến thành một tấm bát quái đồ vĩ đại bao phủ một vùng.

"Trận pháp!"

Lão giả đầu lĩnh kia biến sắc, vốn là nhận được tình báo chính xác. Thừa dịp mấy vị Ngưng Đan Kỳ trưởng lão đối phương vắng mặt ở phân đàn mà tới cướp phá. Không ngờ tới Lâm Hiên lại nhanh chóng trở lại như vậy.

Đối phương là tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ nên muốn thắng không dễ, không may phu phụ họ Chu kia về thì muốn hối cũng không kịp. Lão đã không có ý tham chiếm muốn đem toàn quân tẩu thoát, không ngờ Lâm Hiên lại đem trận pháp bày ra.

Ý định của đối phương rất rõ ràng, muốn dùng trận pháp vây khốn để tiêu diệt toàn quân của lão. Bây giờ muốn phá trận cũng khó, bọn họ sao để cho bọn lão rảnh tay chứ.

"Thiếu môn chủ, ngươi thực sự muốn đồng quy y tận?" Sắc mặt bạch phát lão giả âm trầm nói.

"Ha ha, các ngươi có thực lực đó sao?" Lâm Hiên cười nhạt như không xem đối phương vào đâu.

"Ngươi..."

Lão giả giận dữ. Đã thế thì tiên hạ thủ vi cường, lập tức tế ra bổn mạng pháp bảo.

Chính là cây Khai Sơn Phủ vừa rồi.

Lúc này bên cạnh lão còn có năm tên tu sĩ cùng tiến lên động thủ.

Lâm Hiên đem thần thức đảo qua trên mặt lộ vẻ trầm tư. Năm người này tuy chỉ là tu sĩ Trúc Cơ hậu kì nhưng tướng mạo giống nhau như đúc. Hiển nhiên là năm huynh đệ ngũ sinh hiếm thấy.

Năm người này tế xuất ra một loại Linh Khí hình dáng như những cây thước ngọc.

Những cẩm bào tu sĩ còn lại thì không động thủ, toàn bộ ngầm đề phòng giám thị đệ tử Linh Dược Sơn.

Trong mắt lão giả hiện lên tia giảo hoạt. Khôn thị Ngũ hùng này rất am hiểu thuật vây công, thực lực của bọn chúng chỉ dưới tu sĩ Ngưng Đan trung kỳ.

Rất nhiều cao thủ không rõ tu vị nông sâu của bọn họ mà đã ôm hận ngã xuống.

Có năm huynh đệ này hỗ trợ, lão tin tưởng sẽ đánh chết được tên Thiếu môn chủ không biết trời cao đất dày này.

Bên kia Lâm Hiên cũng đang nóng lòng, nếu cứ dây dưa mãi có thể Huyết ma lão tổ đến hoặc phát sinh biến cố khác thì không ổn.

Tay phải hắn vươn ra điểm một chỉ, Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm phát ra một tiếng vang rồi ngay lập tức bắn ra những đạo sương trắng tụ mà không tán, đan xen một chỗ tạo thành mấy chục ngọn nhũ băng dài ngắn khác nhau giữa không trung, đồng thời tay trái hắn lật một cái, Phược Tiên Cầu đã xuất hiện trong bàn tay.

Bạch phát lão giả thấy thế thì hết sức sợ hãi, đối phương quả nhiên không hổ là Linh Dược sơn thiếu chủ, một lúc mà tế ra hai kiện cổ bảo. Uy năng cực đại của chúng thì nghe bàn tán rất nhiều. Lão vội đưa tay vỗ trên túi trữ vật tế ra một lệnh cái bài đen tuyền.

Trên mặt lão giả hiện chút nuối tiếc nhưng lập tức cắn răng bắt đầu niệm pháp chú.

"Linh Khí dùng một lần?"

Lâm Hiên có chút kinh ngạc. Loại Linh khí này gần giống như Linh Phù sử dụng một lần. Nhưng có hại ắt có lợi, Chính bởi vì là tiêu hao phẩm nên uy lực gần như có thể sánh cùng pháp bảo.

Các luyện khí đại sư không muốn tốn nhiều tinh lực đi ngược đạo nên loại Linh khí này rất hiếm, dùng tinh thạch khó mà mua được.

Thầm nghĩ nhưng động tác của Lâm Hiên ngày càng nhanh, dưới sự thao túng của hắn, rất nhanh nhũ băng đã bạo tăng đến trên trăm ngọn.

"Đi!"

Lâm Hiên quát vang một tiếng, những ngọn nhũ băng kia bắt đầu rung lên dữ dội, sau đó trong tiếng thanh minh chia thành hai đạo. Một đạo bắn về phía lão giả, đạo còn lại thì gào thét nhắm tới Khôn thị Ngũ hùng.

Đối mặt với công kích của Ngưng Đan Kỳ cao thủ. Năm huynh đệ họ Khôn lại không tỏ ra sợ sệt, ung dung thi triển công pháp. Linh khí thước ngọc xoay tròn dưới sự điều khiển của bọn họ. Nhìn từ xa như năm đạo sáng bạc óng ánh.

Rồi rất nhanh các thước ngọc phát sinh biến hóa. Từ bên trong phun ra từng đạo hỏa diễm tụ cùng một chỗ thành một tấm hỏa võng cực lớn chắn trước người năm huynh đệ. Nhất thời ngăn cản được đạo nhũ băng kia.

Bên kia, mắt thấy nhũ băng đâm tới, lão giả gấp gáp phun ra một ngụm tinh huyết vào mặt trên lệnh bài.

Bụp một tiếng! Linh khí vỡ vụn biến thành một đóa quái vân màu đen như mực bao trùm lấy thân ảnh của lão.

Đám Nhũ băng không chút khách khí đâm vào trong quái vân nhưng không có hiệu quả.

Lâm Hiên nhíu mày mà lúc này Cự Phủ đã tới trước người hắn vài thước. Thấy Lâm Hiên không né tránh thì lão giả đang ẩn ở trong đóa hắc vân không khỏi lộ vẻ vui mừng.

Khai Sơn Phủ này tuy không dùng tài liệu quí hiếm luyện chế nhưng đã bồi dưỡng trong đan điền của lão hơn trăm năm, thần thông khác không xuất chúng nhưng về độ sắc bén thì có thừa.

Tiểu tử này chán sống muốn nhờ Cự Phủ của lão để độ kiếp chăng? Hai tay lão hợp lại, thế tới của Cự Phủ càng thêm khẩn cấp mãnh liệt.

Lâm Hiên dường như không biết sợ, ngửa đầu phun ra một đạo đan hỏa xanh biếc bằng ngón cái.

Thấy cảnh này lão giả không nhịn được thầm cười nhạo, chỉ dùng đạo đan hỏa nhỏ nhoi này mà chống cự pháp bảo của lão? Chắc tiểu tử này não đầu đã hỏng. Đừng nói là hắn cho dù là anh hỏa của Nguyên Anh kỳ lão quái cũng chưa chắc làm được.

Lão giả thè lưỡi liếm miệng, trong lòng dâng lên mộng đẹp nhưng sau một khắc thì vẻ mặt cứng ngắc, mắt thì trợn ngược mà miệng há hốc kinh ngạc vô cùng.

"Sao... Làm sao có thể?"

Chỉ nghe "Bụp" một tiếng, đạo đan hỏa nhỏ kia chính xác bay trúng vào pháp bảo. Trong nháy mắt Cự Phủ bị một tầng hỏa diễm xanh biếc bao bọc bên ngoài, ngay lập tức lão cảm ứng tâm thần liên hệ cùng bảo vật đã bị cắt đứt.

Mà càng đáng sợ hơn là, không chỉ linh tính của Cự Phủ đại thất mà còn bắt đầu bị tan chảy ra.

Không có khả năng chứ, Anh hỏa cũng không có độ nhiệt cao như vậy a!

Đáng tiếc đây không phải là cao nhiệt phá hủy mà do kì độc ăn mòn. Bề ngoài của Cự Phủ xuất hiện vô số bọt khí rồi trở thành một phế vật từ trên bầu trời rơi xuống.

Lão giả hết sức đau lòng, Tiểu tử này là quái vật sao? Thủ đoạn thế này trước kia lão còn chưa từng nghe nói qua.

Bỗng roạt một tiếng rất nhỏ, lão giả giật mình cảm giác toàn thân căng ra, cả người bị một loại ngân tơ vô danh trói lại như một cái kén.

Bạch phát lão giả vô cùng kinh sợ, không ngờ đối phương lại có thể phá vỡ phòng ngự của hắc vân.

Lại thấy Lâm Hiên bấm tay bắn ra. Phiêu Vân Lạc Tuyết Kiếm lập tức hóa thành một vệt sáng màu lam, mà trên ngân tơ truyền đến một luồng cự lực mạnh mẽ kéo lão giả từ trong hắc vân ra ngoài.

Lúc này vẻ mặt lão giả tuyệt vọng. Lời van xin tha mạng cũng chưa kịp thốt thì ánh sáng xanh lam lướt qua trên cổ, thủ cấp của lão bắn lên cao cùng tinh huyết loang đỏ cả một khoảng mặt đất.

Theo sau Lâm Hiên xoay đầu, ánh mắt lạnh như băng đảo qua năm tên Trúc Cơ Kỳ tu tiên giả.

Thấy cảnh này Khôn thị Ngũ hùng sớm đã sợ tới vỡ mật, ban đầu còn định phối hợp cùng lão giả. Đâu có ngờ mới một đòn của đối phương mà bạch phát lão giả đã về chầu tiên tổ. Trước kia bọn họ từng đối mặt cao thủ Ngưng Đan Kỳ, nhưng thần thông và bảo vật đều thua xa thiếu niên trước mắt. Bọn này cũng không phải ngây ngốc, tự nhiên không muốn làm châu chấu đá xe.

Năm huynh đệ liếc nhau, không hẹn mà hóa thành các đạo độn quang bay lui về phía đồng bọn.

"Muốn chạy?"

Lâm Hiên nở nụ cười lạnh lùng, không quay đầu lại mà vẫy tay. Nhận được mệnh lệnh của thiếu chủ, đám tu sĩ Linh Dược Sơn ào ào tế xuất ra Linh Khí xông tới,

Vừa rồi đã kìm nén khí giận, bây giờ tự nhiên không hạ thủ lưu tình.

Chiến sự sớm đã nghiêng về một bên, nhóm cẩm bào tu sĩ vốn không còn chiến ý. Ngoài một số vẫn còn chống cự đại bộ phận thì liều mạng muốn chạy trốn.

Lúc này trận pháp tự nhiên phát ra tác dụng ngăn cản.

Liên tiếp những tiếng gầm rú thét gào thê lương cùng hỏa quang, sắc quang bay lượn không ngừng.

......

Rất nhanh thời gian một tuần trà trôi qua.

Lúc này huyết nhục đã loang lổ cùng thi thể la liệt khắp mặt đất. Toàn bộ cẩm bào tu sĩ đều thiệt mạng, trong đó gần một nửa là chết dưới kiếm của Lâm Hiên, đây là lúc cần tàn độc để giải quyết sự tình nhanh chóng.

Khôn thị Ngũ hùng kia đương nhiên không tránh được thảm cảnh, trong lúc hỗn loạn cũng không phát huy được sự liên thủ, kết quả là ngã xuống cùng nhau.

Đương nhiên Linh Dược Sơn cũng có thương vong nhưng không mấy nghiêm trọng.

"Thiếu chủ, toàn bộ địch nhân đã ngã xuống."

Lâm Hiên gật đầu, các tu sĩ cấp thấp nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy kính sợ, lần này nếu thiếu chủ không về kịp thời thì hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

"Được rồi, hiện tại chúng ta sẽ rời khỏi phân đàn này."

"Rời đi?" Chúng đệ tử đưa mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy ngạc nhiên.

"Ừm!" Lâm Hiên nghiêm giọng nói: "Nguyên do sau này hãy nói, tóm lại là mau đi trước."

"Cẩn tuân thiếu chủ phân phó."

Lục Doanh Nhi và Lưu Tâm liếc nhau khom người bái xuống, thấy có người đi đầu, các đệ tử khác ào ào lĩnh mệnh. Thực ra bọn họ chỉ có chút bất ngờ chứ đâu muốn ở lại cái địa phương quỷ quái đầy hiểm nguy này.

Tuy hai vị trưởng lão Chu Tào đã có nghiêm lệnh không được tự ý rời đi nhưng thân phận hai người sao có thể sánh với thiếu chủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.