Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 97: Chương 97: Không rời đi là vì hắn (2)




“Vui sướng khi thấy tôi gặp họa vậy sao? Đừng lo, tới chừng bà tôi biết chuyện này, thì sẽ đào một cục gạch từ khách sạn, cho em kết hôn với cục gạch đó.”

Tôi trầm mặc, hắn cũng không nói gì.

Xe vào tới sân, đỗ xe xong hắn không mở cửa mà hạ cửa sổ xe châm thuốc lá.

Tôi mở cửa nhưng không được, quay sang hỏi hắn: “Sao không xuống xe?”

“Tông Ưu Tuyền, em kiên trì ở lại khách sạn là vì tôi sao?”

“Sao?”

“Thực tập thực ra với em chỉ là một bản báo cáo! ở lại khách sạn rất nguy hiểm không phải là em không biết, nhưng em lại kiên trì ở lại, còn chịu làm nội ứng cho tôi, là vì cái gì? Lo lắng cho tôi sao?”

“Ừ đó, lo cho anh! Sợ anh bị ăn mất! sợ bà anh bắt tôi kết hôn cùng cục gạch đó!”

Tôi bực bội nói. Dẩu môi ngồi trên ghế. Nhưng lại cảm thấy hắn nói đúng! Vì sao tôi lại kiên trì đến vậy? dù cho khách sạn kia có sập thì cũng đâu liên quan tới tôi! Bất quá, đúng là tôi không hề nghĩ tới việc rời đi.

Tông Thịnh nhả khói, chậm rãi nói:

“Bê tông ở lầu 16 xuất hiện thi thể, hoàn toàn dập nát. Mà thân thể quỷ thai Vương Càn bị phong ấn trong đó. Oán khí của hắn hoàn toàn có thể ành hưởng tới người trong tòa nhà. Nói cách khác, mắt cá chết bị cô gái kia hạ dược mà chết, nhưng nếu bọn họ không phải ở khách sạn thì cô gái kia chưa chắc dám xuống tay. Nhưng bọn họ lại ở đó, lại đúng tầng 16, và bị oán khí của VƯơng Càn trong tường ảnh hưởng nên cô ấy vốn không dám xuống tay lại trờ thành xuống tay.

Rất nhiều chuyện là do thiên thời địa lợi nhân hòa. “Khí” tại đó ảnh hưởng tới cô ấy, khiến cô ấy bị ảnh hưởng nên nhẫn tâm ra tay. Sau này, cô ta lại bị mắt cá chết hại chết. mắt cá chết cũng bị oán khí ở đó ảnh hưởng tăng gấp bội, gã mãnh liệt muốn trả thù, mới có thể xuất tay tàn nhẫn như vậy khi cô gái ấy xuất hiện,hại cô ấy chết. nếu là ở chỗ khác, nói không chừng căn bản là sẽ không có chuyện như vậy phát sinh. Tông Ưu Tuyền, tôi có thể tiếp cận em, tôi vẽ huyết phù trên lưng em nên em không bị oán khí ảnh hưởng, nhưng lại không thể không ảnh hưởng người khác.

Khi em đi làm lại, sẽ pháthiện những người từng tốt với em sẽ thay đổi. Còn có Lan Lan, nói không chừng cô ấy cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Nếu là người khác tôi có thể không để bụng, tôi cũng không phải thánh mẫu, nhưng là nếu là Lan Lan, tôi cũng không muốn cô ấy bị ảnh hưởng.

“Vậy anh vẽ cho cô ấy đi!” Tôi vội nói. Nhưng nói xong thì chỉ muốn cắn lưới mình.

Nói cái gì vậy chứ!

Hắn dùng máu của mình vẽ một đống trên người tôi, máu của hắn đã bị da tôi hấp thu hết, hòa n toàn không có dấu vết. Tôi còn tưởng rằng hắn đó là biến thái, hóa ra là hắn giúp tôi. Bất quá phương pháp này xem ra thật không thích hợp cho Lan Lan.

“Em nghĩ lại đi, nếu muốn đổi chỗ thực thì tôi nói với bà.”

Hắn xuống xe, tôi cũng theo sau. Vừa xuống xe thì trên người tôi rơi xuống một tờ giấy, là danh thiếp người trẻ tuổi kia đưa, lúc này tôi mới nhìn kỹ tên hắn.

“Ngưu Lực Phàm!”

Đọc tên, trong đầu tôi xuất hiện hình ảnh con trâu cưỡi xe máy.

Lực Phàm là nhãn hiệu xe máy từ lâu rồi, ba tôi cũng mua xe hãng này, khi đó tôi còn bé, nhớ là ba rất quý cái xe này. Nhưng khi đó, hắn đã dùng móng tay cắt lốp xe của ba, nên ba mới đá hắn, không nghĩ tới người này còn mang thù nhớ đến bây giờ.

Tông Thịnh mở cửa nói: “Tôi về nhiều ngày nhưv ậy, chẳng lẽ chỉ xoay quanh em sao? Ngưu Lực Phàm đạo pháp thường thường, nhưng năng lực làm việc cũng không tệ lắm. báo cũ vậy mà cũng tìm ra được.”

Hắn nói, tôi bỗngcảm thấy buồn. hắn đã trở về lâu vậy, mấy ngày nữa xong việc, có lẽ hắn lại rời đi. Đến đó, tôi sẽ phải làm sao? Tôi cũng không phải loại con gái bám riết người ta, nhưng nếu hắn đi không về, cùng lắm tôi ở vậy cả đời, chỉ sợ bà hắn không thấy hắn lại một hai ôm con gà trống tới bắt tôi kết hôn thì sao??”

Ta đi vào nhà, thấp giọng nói thầm: “Đời này bị anh hại thảm!”

“Em nói cái gì? Đừng nói những thứ tôi không thích nghe! Coi chừng tôi thù vặt đó!”

Tai người hay tai chó vậy trời, nói bé vậy mà nghe! Còn nói là không nói những gì hắn không thích nghe, sẽ trở mặt! Tôi biết rồi, trải qua rồi, còn bị giáo huấn rồi!

Tôi liền cười

“Không có a, người ta là nói đời này đều sẽ thích anh. Anh tài giỏi, anh lợi hại, Tông Thịnh. Tôi thật sự thích anh làm sao bây giờ a!”

Vốn dĩ cho rằng chỉ lấy lòng vài câu, thì hắn hẳn là sẽ buông tha tôi, nhưng không nghĩ tới, đổi lại là cả buổi chiều trong phòng cùng hắn.

Tôi ngồi ôm chăn trên giường, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm tự hỏi, phải có cách nào chứ nhỉ?

Có lẽ nói là có, nhưng tôi không muốn thử.

Trái tim tôi, dường như đã thay đổi.

Đã quen với hắn mất rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.