Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ

Chương 70: Chương 70: Cố gắng học tập, không phải cũng chỉ đi chuyển phát nhanh sao?




Xe bảo mẫu gì đó, ở trước mặt tòa vương phủ ở Tử Cấm thành này, đều chỉ là mây bay thôi.

Ở đây, chỉ một mét vuông cũng đã có giá trị tới 6 chữ số rồi.

Xe bảo mẫu có thể mua được cái nhà vệ sinh ở đây chắc?

Đúng là ra vẻ.

Chỉ so với cái nhà vệ sinh thôi cũng đã là ra vẻ rồi ấy.

Lư Sâm yên lặng đi về phía wc.

Lưu Hoa hỏi: “Cậu đi đâu đấy?”

Lư Sâm: “Mình đau lòng quá, mình muốn yên lặng một chút.”

Lưu Hoa hưng phấn lấy điện thoại di động ra: “Diệp Huyền, em gái cậu, lần nào gặp cũng khiến mình chấn động! Mình muốn chụp ảnh, phát lên vòng bạn bè.”

“Không được!”

Diệp Huyền khoát khoát tay: “Không thể đăng lên vòng bạn bè được, cũng không được chụp ảnh!”

“Tại sao?”

Lưu Hoa tiếc nuối.

“Bởi vì làm người phải khiêm tốn.”

Diệp Huyền nghiêm túc.

Phụt!

Làm người, phải khiêm tốn!

Diệp Huyền, cậu cũng khiêm tốn quá nhỉ?!

“Thầy, thầy xem chỗ ở được không ạ?”

Diệp Huyền mở phòng khách ra, chỗ này đã đuộc thu dọn gọn gàng, sạch sẽ.

“Ừm, được, quá được ấy chứ!”

Thầy Trương cười khổ nói: “Nếu ở đây còn không được thì chắc thầy phải đến ở điện Thái Hòa ở cố cung mất.”

Ngô Lệ Hoa đẩy hắn một cái, cảm kích cười nói: “Tiểu Diệp, à không, Diệp Huyền, em sắp xếp tốt lắm. Chỗ này rất gần bệnh viên Yến Kinh, lại vô cùng yên tĩnh, nhiều cây cối, như công viên vậy. Thầy Trương của em ở đây dưỡng bệnh, chắc chắn sẽ rất nhanh lành.

“Ở sau còn có hồ kìa!”

Trương Trình Trình sợ hãi than.

“Thầy Trương hài lòng là được rồi ạ, mọi người muốn ở bao lâu cũng được.”

Diệp Huyền cười cười nói: “Em cũng muốn thầy Trương ử đây, tĩnh dưỡng thật tốt, chữa bệnh xong cũng không cần về luôn. Ở đây nhiều phòng, nhiều cây cối, mọi người cứ nghỉ ngơi thật tốt nhé!”

Hắn nói xong liền đi về phía xe Cullinan: “Anh Diệp, anh đi đâu vậy?”

Trương Trình Trình mở to đôi mắt đẹp, hiếu kì hỏi.

Diệp Huyền nghiêm túc nói: “Đi chuyển phát nhanh.”

“Chuyển phát nhanh?”

Lưu Hoa: “...”

Nhà thầy Trương: “...”

Lư Sâm: “...”

Lấy xe Rolls-Royce Cullinan?

Đi chuyển phát nhanh?

Lư Sâm khóc không ra nước mắt: “Cậu đi chuyển phát nhanh thật sao?”

“Đương nhiên.”

Diệp Huyền tỏ vẻ kì lạ nói: “Không phải mình đã sớm nói với mọi người, mình là nhân viên chuyển phát nhanh rồi à?”

Mọi người đều ngẩn tò te: “Chuyển phát nhanh thật sao?”

Nhìn Diệp Huyền lái Cullinan đi thẳng ra khỏi vương phủ, đi chuyển phát nhanh, tất cả mọi người đều câm lặng.

Được rồi, cậu ngầu!

Hic hic hic -- nghĩ đi nghĩ lại, muốn rớt nước mắt.

Mình cũng muốn đi giao chuyển phát.Khu đại học Đế Đô.

Tiểu Mạnh nghỉ việc, vậy nên Diệp Huyền được phân tới khu này.

Diệp Huyền giao bưu kiện xong, liền từ sân trường đi ra.

Lúc này, một giọng nói truyền đến.

Giọng nói này, tràn ngập sự cảm thán, thổn thức.

“Đại học, cuối cùng mình cũng đỗ vào đại học Đế Đô như ý nguyện, bao nhiêu năm nỗ lực, 12 năm đọc sách miệt mài, cố gắng của mình cũng không uổng phí, đúng là trời không phụ lòng người!”

“Nghĩ tới đây, mình cũng nước mắt như mưa!”

Diệp Huyền nghe xong, trong lòng cảm thấy vô cùng xúc động.

Đây nhất định là một học sinh nhiệt tình ham học.

Theo giọng nói nhìn lại, không ngờ lại là một anh giai chuyển! Phát! Nhanh!

Mặc đồng phục của công ty chuyển phát nhanh Tứ Thông.

Diệp Huyền ngẩn người: “Meow meow meow?”

Chuyện là thế nào?

Sao một anh giai chuyển phát nhanh, lại có thể thi vào đại học Yến Kinh?

Nếu không phải...

Tại sao cậu ta lại mặc đồng phục chuyển phát?

Trong ánh mắt ngỡ ngàng của Diệp Huyền, anh giai chuyển phát nhanh đạp xe ba gác vào sân trường, gọi điện thoại hét to: “Thầy Vương? Bưu kiện của thầy này! Thầy mau ra nhận đi, em còn phải đến đại học Thủy Mộc nữa!!!”

Phụt!~~~ Diệp Huyền tí thì phun máu.

Chỉ đi đưa bưu kiện thôi mà làm trò vậy?

Đúng lúc này... Một chiếc xe Mercedes-Benz S400, sáng loáng lao tới trước cửa trường đại học Đế Đô, đỗ ngay phía trước xe Rolls-Royce Cullinan của Diệp Huyền.

Một doanh nhân trung niên giàu có bước ra khỏi Mercedes-Benz, một cậu thanh niên cũng xuống từ phía ghế phụ.

Ừm, hình như là phụ huynh đưa con đến trường.

Doanh nhân giàu có liếc nhìn Diệp Huyền đang mặc đồng phục chuyển phát, vẻ mặt ngạo mạn, cười đắc ý nói với con trai:

“Con thấy không? Lớn hơn con có mấy tuổi, kết quả thế nào? Chỉ có thể đi đưa chuyển phát!”

Cậu con trai nhìn Diệp Huyền, ánh mắt thương hại.

Doanh nhân giàu có nói tiếp: “May mà năm đó ba để con nỗ lực học tập, thi đỗ đại học Đế Đô, nếu không phải do ba nghiêm khắc, để con học không tốt, thì giờ chắc cũng giống cái người đi đưa chuyển phát kia rồi... Con trai, con phải cảm ơn ba con đấy!”

Con trai gật đầu liên tục:“May là có ba nhìn xa trông rộng, nói con là kiến thức có thể thay đổi số phận. Haiz, tiếc là anh trai kia không có một người ba tốt, lại càng không có bản lĩnh như con... ha ha ha! Ba này, sao ba lại so sánh con với một người chuyển phát chứ? Con và hắn là người trong cũng một đẳng cấp sao? Sao có thể so sánh được?”

Diệp Huyền: “...”

Một ngày vui vẻ, lập tức trở nên bực tức!

Chuyển phát thì làm sao?

Nhà giàu mới nổi!

Đúng lúc này, cậu con trai nhìn thấy chiếc xe việt dã màu đen, khí phách, trầm ổn mà cao quý.

“Móa! Là Rolls-Royce!”

“Xe ngầu ghê!”

“Đẹp quá!”

Cậu con trai liên tục kêu lên sợ hãi, đi vòng quanh Rolls-Royce Cullinan xem tới xem lui không biết chán.

“Phải chụp ảnh lại mới được!”

Lấy điện thoại di động ra, chụp điên cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.