Bắt Đầu Chuyển Phát Nhanh Ban Thưởng 1 Tỷ

Chương 55: Chương 55: Thầy giáo ung thư gan, về nhà một chuyến




“Lừa gạt bà đây thật khổ, hôm nay tao phải chết sống với mày!”

“Các chị em, lên! Đánh cho mẹ nó cũng không nhận ra nó!”

Các cô khí thế hùng hổ, bao vây Nghiêm Thừa lại.

Một người đàn ông áo mũ chỉnh tề đứng ra, nghiêm túc nói với Nghiêm Thừa: “Chào anh, tôi là luật sư thực tập Trương Dũng của Quyền Cảnh luật sở. 38 người bị hại này cùng 67 người bị hại khác, cùng nhau ủy thác Quyền Cảnh luật sở chúng tôi, khởi tố anh. Ban nãy, cảnh sát Đế Đô đã tiến hành lập án điều tra đối với vụ án lừa gạt này, hiện tại tôi thuyết phục anh lập tức ra tự thú, nếu không thì tôi lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát bắt giữ anh.”

Có một người phụ nữ tương đối hung ác, đoán chừng là bà chị Đông Bắc táo bạo, đi lên liền ồn ào: “Khởi tố cái gì? Bắt giữ cái gì? Có thể ra tay, tại sao phải khởi tố? Chị em đâu, theo tôi lên! Chơi chết thằng khốn này!”

Bà chị táo bạo trực tiếp xông tới.

Hơn 30 người phụ nữ, cùng nhau xông lên.

Giày cao gót đạp, dùng móng tay cào, dùng đá nện.

Lúc này, Diệp Huyền đang đứng tại cửa đồn công an, nhìn thấy tràng diện này cũng nhịn không được sợ hãi thán phục.

Đúng là một đám phụ nữ hung hãn!

Ngay lúc Nghiêm Thừa bị đám người hỗn loạn quần ẩu m, đột nhiên ánh mắt của hắn thấy được Diệp Huyền.

“A! Là mày!!”

Não Nghiêm Thừa chợt lóe lên, hoàn toàn hiểu ra!

Đây chắc chắn là cái bẫy do thằng khốn này bày ra!

Mà lúc này, Diệp Huyền nhìn hắn một cái khinh bỉ, giơ ngón giữa!

“A a~” Thù mới hận cũ cộng lại, khiến Nghiêm Thừa triệt bùng cháy.

“A cái lông nhà mày!” Bà chị Đông Bắc mạnh mẽ trực tiếp tát lệch mặt hắn.

Sau đó những người phụ nữ khác tiếp tục tay đấm chân đá, đá phát nào đau phát đấy.

Người xem náo nhiệt chung quanh, cũng nhao nhao dùng di động chụp lại.

“Móa, thằng này giỏi.”

“Người này đến cùng thất đức đến nhường nào, đắc tội nhiều phụ nữ như vậy?”

“Ha ha, bi nhỏ buồn biết bao! Giày cao gót đạp nát rồi.”

“Phụ nữ, thật đáng sợ.”

Khi biết Nghiêm Thừa lừa những người phụ nữ kia mấy trăm vạn, đều nhịn không được líu lưỡi, cũng gia nhập đội quân thảo phạt Nghiêm Thừa.

Cuối cùng, Nghiêm Thừa được chú cảnh sát.

Nghiêm Thừa bị đánh rất thảm, có vẻ như còn cần phải đi bệnh viện cấp cứu, bằng không thì con cháu đều không giữ được.

Diệp Huyền nhìn Nghiêm Thừa thê thảm, khẽ cười một tiếng, lái xe rời đi.

...

...

Thời gian nhoáng một cái, qua ba ngày.

Diệp Huyền đang cố gắng đưa chuyển phát nhanh, đáng tiếc không có nổi một cái đặc thù chuyển phát nhanh.

Trong lúc đó chị cảnh sát hẹn hắn ăn cơm.

Về phần Lưu Hoa, gặp lại Tiểu Châu kia, đáng tiếc trải qua việc này, Lưu Hoa hình như không còn yêu Tiểu Châu sâu đậm như trước đây nữa.

Mà ngay tại buổi sáng ngày thứ tư, Diệp Huyền đang đưa chuyển phát nhanh, nhận được điện thoại của Lưu Hoa.

“Diệp Huyền, cậu nhận được tin tức không? Thầy Trương dạy chính trị hồi cấp ba của chúng ta nhập viện rồi! Ung thư gan!”

“Ung thư gan?” Diệp Huyền giật mình.

Trước kia Diệp Huyền có đồng nghiệp bị ung thư gan, cho nên biết một chút tư liệu.

Triệu chứng ung thư gan không rõ ràng, đặc biệt là trong quá trình mắc bệnh lúc đầu, bình thường ung thư gan nhỏ 5cm trở xuống khoảng chừng 70% không có triệu chứng, ung thư gan không triệu chứng á lâm sàng cũng có 70% là ung thư gan nhỏ.

Thế nhưng!

Một khi triệu chứng xuất hiện, nói rõ khối u đã khá lớn, bệnh tình tiến triển thì rất cấp tốc, bình thường trong mấy tuần sẽ có biểu hiện suy nhược, thường thường từ mấy tháng đến 1 năm sẽ suy kiệt tử vong!

Bệnh tình nhẹ thì không phát hiện được, một khi phát hiện, cũng đã là giai đoạn cuối.

Mà lúc này, groupchat cấp ba, đã bắt đầu thảo luận nhiệt liệt.

“Tôi vừa mới tra một chút, mức độ tử vong của ung thư gan gần với ung thư phổi, đứng thứ hai.”

“Thầy Trương hẳn là như vậy, trước đó không có triệu chứng gì, nhưng một khi xuất hiện, chính là thời kỳ cuối!”

“Tưởng tượng năm đó, thầy Trương có thể nói là ngưu bức vô cùng, đọc thuộc làu làu tất cả hơn mười quyển sách giáo khoa chính trị, lên lớp căn bản không cần sách.”

“Ký ức vẫn còn mới mẻ chính là động tác đẹp trai nhất của thầy Trương: Không cần nhìn sách, trực tiếp phất tay, hô to “Mời các em lật trang thứ xx, đoạn thứ xx “, nội dung XXXX”, có thể nói đọc ngược như cháo chảy!”

“Đáng tiếc, sau khi chúng ta tốt nghiệp hai năm sau, tài liệu giảng dạy sửa đổi, thầy cũng lớn tuổi, không còn thuộc sách giáo khoa như vậy nữa.”

“Con người thầy Trương còn rất tốt, trong lớp có không ít người từng được thầy giúp, vì thế còn cùng sư mẫu cãi nhau rất nhiều lần.”

“Aizz, hi vọng thầy có thể bình an vượt qua.”

“Chúc phúc!”

“Chúc phúc!”

“Chúc phúc!”

“Đều đừng hàn huyên nữa, nghe tôi nói!”

Lớp trưởng Dư Thắng Nam lên tiếng.

Dư Thắng Nam này là nữ, tính cách hào sảng, đại khí, nghĩa khí, cùng nam sinh cũng có thể hoà mình, nhân khí uy vọng rất cao.

“Tôi hỏi một chút nhé, mọi người gần đâu có thống nhất thời gian không. Tôi liên hệ cùng bệnh viện, bệnh viện nói thầy Trương hiện tại cần nghỉ ngơi nhất, đề nghị quan sát không thể đi phân tán, phải đi thống nhất. Các cậu nhìn xem gần nhất có thời gian không?”

Lúc này, Lưu Hoa nói chuyện riêng Wechat với Diệp Huyền: “Có muốn về thăm thầy một chút hay không? Tớ muốn trở về nhìn một chút, cậu có rảnh không thì đi cùng nhau?”

Diệp Huyền nhớ lại trước kia thầy Trương đối học sinh khá tốt.

Có một lần, Diệp Huyền đột nhiên sinh bệnh nặng, cần một vạn để chữa, hắn là cô nhi, tất nhiên không có khả năng có nhiều tiền như vậy.

Thầy Trương nghe được, không nói hai lời, rút một vạn cho Diệp Huyền chữa bệnh, ứng ra toàn bộ tiền chữa trị.

Vì thế, thầy Trương còn bị vợ mắng một trận, hai người kém chút náo ly hôn.

Phải biết lúc Diệp Huyền lên trung học cấp hai, một vạn đồng cũng không phải số lượng nhỏ. Lấy tiền lương của thầy Trương, cần 2, 3 tháng mới tích trữ được số tiền này.

Lại vì một học sinh bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí còn suýt ly hôn với vợ, thầy Trương vô cùng tốt với học sinh.

Diệp Huyền nghĩ nghĩ, đồng ý trở về.

Bởi vì quê Diệp Huyền cùng Lưu Hoa quán ở tân Nam Thạch Thành Đế Đô, khoảng chừng 200 cây số, lái xe rất thuận tiện, cho nên Diệp Huyền quyết định lái xe trở về.

“Lớp trưởng Dư, tôi cùng Lưu Hoa hai người từ Đế Đô lái xe qua. Chắc khoảng giữa trưa mới tới.”

Dư Thắng Nam trả lời: “Được rồi, trên đường cẩn thận. Tôi đã hẹn với bệnh viện, buổi chiều 4 giờ đi thăm. Từ 6 giờ đổ ra bệnh viện không cho phép vào phòng bệnh.”

“Đã hiểu.”

Diệp Huyền nói xong, xin phép cửa hàng trưởng cho nghỉ, giao lại chuyển phát nhanh cho những đồng nghiệp khác, sau đó lái xe đi đón Lưu Hoa.

Mà trong groupchat lại đang nói về Diệp Huyền.

“Diệp Huyền muốn lái xe từ Đế Đô trở về? Vừa tốt nghiệp ngay tại Đế Đô có thể có một chiếc xe, coi chừng làm ăn cũng không tệ nha.”

“Không ngờ, Diệp Huyền thế mà làm tại Đế Đô?”

“Cũng không biết Diệp Huyền hiện đang làm gì? Hì hì, nhớ hồi cấp ba hắn rất đẹp trai.”

“Bạn gái có hay không cũng không biết?”

“Đợi gặp được, chẳng phải sẽ biết?”

Đại bộ phận đồng học, đều khắc sâu ký ức đối với Diệp Huyền, tràn ngập tò mò đối với tình trạng lúc này của Diệp Huyền.

Cũng có người cá biệt tâm lý u ám, Lô Sâm, lúc nào nhìn Diệp Huyền cũng khó chịu, lúc này nhịn không được châm chọc nói:

“Hừ! Diệp Huyền giả vờ chứ gì, gì mà lái xe trở về? Hơn phân nửa là xe đơn vị, hoặc là xe lão bản. Chà xát cọ xát, cẩn thận bị sa thải!”

Lô Sâm này, thời cấp ba đã nhìn Diệp Huyền không vừa mắt.

Thật ra chính là xấu trai ghen ghét đẹp trai thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.