Vừa mới vào phòng ngủ, Samantha đã uốn éo thân mình, sẵng giọng nói: \"Anh thả em xuống\".
Thạch Thiên thấy khuôn mặt của Samantha thoạt nhìn có chút xấu hổ, còn khuôn mặt của Tiêu Vi đã đỏ như cà chua, đóng cửa lại buông hai người ra, noi: \"Giới thiệu một chút, đây là Tiêu Vi, vừa nãy em cũng nghe rồi, là cô giáo dạy lão tử được vài ngày\".
Không đợi Thạch Thiên giới thiệu, Samantha đã chủ động vươn tay về hứong Tiêu Vi: \"Xin chào, tôi là Samantha\".
Tiêu Vi thẹn thùng bởi vì khi nãy làm trò trước mặt Hạng Kiều, thấy samantha có vẻ hào phóng, liền vươn tay nắm lấy tay nàng, nói: \"Em biết, trước kia thường xuyên thấy hình của chị trên báo và tạp chí, nhìn ở ngoài chị đẹp hơn nhiều\".
Samantha cười nói: \"Cảm ơn, có người lại nói chị giống cây gậy trúc đó\".
Tiêu Vi nhất thời bất bình vì Samantha, nói: \"Ai nói? Người đó chắc chắn là đố kỵ với chị rồi. Samantha tiểu thư, đừng nghe loại người bị mù mắt này nói\".
Samantha lặng lẽ nhìn Thạch Thiên một cái, cười nói: \"Gọi chị là Samantha được rồi, về sau chúng ta... cũng không phải quan hệ bình thường\".
TIêu Vi tuy rằng yêu thạch Thiên, như với cảm giác của nàng, cảm thấy mình còn cách hôn nhân quá xa, so với Kim Hinh, Samantha còn kém rất nhiều, cho nên đến bây giờ vẫn chưa từng nghĩ rằng sẽ độc chiếm lấy Thạch Thiên, chỉ cần người khác đừng đến giành luôn của nàng, là nàng cảm thấy mỹ mãn rồi, nghe vậy liền vui vẻ nói: \"Dạ, về sau em có thể gọi chị là Samantha được chứ?\"
Samantha gật đầu mỉm cười, lúc này hai người nắm tay nói chuyện thân mật vô cùng, nghiễm nhiên đã trở thành bạn tốt nhiều năm vậy.
Thạch Thiên nằm ở trên giường, đã lột được hơn phân nửa quần áo, thấy khôgn thể nhịn được nữa, nói: \"Hai người nói chuyện vớ vẫn cái gì vậy, mau đến đây hầu hạ lão tử coi\".
Samantha đẩy Tiêu Vi lên giường, nói: \"Anh và Tiêu Vi nhiều ngày không gặp, em không quấy rầy hai người đâu, kêu người an bài cho em một phòng khác là được\".
Thạch Thiên giơ tay đẩy cả Samantha và Tiêu Vi lên giường, trái ôm phải ấp, nói: \"Không phải là lão tử ham hố, nhưng hai người cũng biết thân thể của lão tử đã khôi phục được rất nhiều, một mình TIêu Vi không chịu nổi đâu\". Từ khi lĩnh ngộ được chân khí vận chuyển xoắn ốc trong cơ thể, hắn rõ ràng đã cảm thấy được tu vi của mình đã muốn tiến nhập vào một cảnh giới khác, đồng thời tốc độ khôi phục thân thể cũng nhanh hơn, mấy ngày nay đã vượt khỏi trạng thái ra đời, rút ngắn thời gian từ lúc sống lại đến trạng thái bình thường xuốgn còn ba năm.
Tiêu Vi khẩn trương nói: \"ANh ở Paris bị bệnh sao? Hay là bị thương?\"
Mấy ngày nay Samantha đều ở bên cạnh Thạch Thiên, cho nên biết hắn không bị thương cũng không sinh bệnh, vì thế cũng không khẩn trương như Tiêu Vi, chẳng qua, nàng cũng không hiểu được ý \"khôi phục\" của Thạch Thiên ở đây là ý gì, nghi hoặc nhìn Thạch Thiên.
Thạch Thiên nói: \"Không phải vậy, ý của lão tử là... à... ặc... nói chung là ngọn nguồn trong đó nói các người cũng vĩnh viễn không hiểu được, nói đơn giản hơn là tinh lực tử còn dư thừa hơn cả trước kia, một cô gái trên giường căn bản là không thể ứng phó nổi, nói như vậy có hiểu chưa?\"
Hai nàng nghe Thạch Thiên nói trắng ra như vậy, cũng không khỏi xấu hổ đỏ mặt, chẳng qua, điểm này hai nàng đều vô cùng rõ ràng, các nàng có rất nhiều lần bị Thạch Thiên làm cho muốn chết, vừa mừng vừa sợ. Trong cơ thể của Samantha có chứa chân nguyên của Thạch Thiên, tình huống tốt hơn người thường, nhưng nàng thấy Maicy sau khi \"abc\" với Thạch Thiên xong, quả thật giống như một quả banh xì hơi vậy, lại nhìn bộ dáng nhu nhược của Tiêu Vi, cảm thấy thể chất của nàng không bằng Maicy được, thầm than một tiếng, nằm xuống, cắn lấy lỗ tai của Thạch Thiên, nói: \"Anh thật đúng là một yêu tinh hại người!\"
Thạch Thiên ức chế, trong lòng cũng thầm than: Lão tử cũng đâu cố ý hại người, muốn trách thì cứ trách cái Thái Ất bí điển chết tiệt kia, làm cho thân thể lão tử không thể không đi làm hại người ta, rồi lại không dám làm chuyện đó với người ta, quả thật sống không bằng chết, hơn nữa các người đều tự mình đưa đến cửa, sao có thể trách lão tử hại người...
Nhưng mấy cái này cũng gợi cho Thạch Thiên nhớ đến mình có lẽ có thể cởi bỏ được sự huyền bí của sinh tử, Alexx, đáng tiếc, người này lại đột nhiên biến mất, sống chết khôgn rõ. Chẳng qua, Thạch Thiên cũng không cảm thấy chuyến đi đến Paris lần này là trắng tay, hắn cảm thấy A lịch chưa chết, bởi vì con gái nuôi Beila của ông ta có biểu hiện thật sâu xa, mặt khác, nội lực xoắn ốc của Beila cũng làm cho hắn kinh ngạc.
Sau khi lĩnh ngộ sự ảo diệu của nội lực xoắn ốc, Thạch THiên rõ ràng biết đây thật chất là một phương thức vận dụng nội lực, bản chất không có gì thay đổi, tu vi nội lực cũng không đề cao được, nhưng hiệu quả khi sử dụng lại khác rõ rệt, quả thật có thể dùng bội số mà tính. Ngoài mặt thoạt nhìn tựa hồ như rất đơn giản, nhưng chân chính sử dụng được phương thức xoắn ốc này cũng không phải dễ dàng, nhất định phải có căn cơ thâm hậu, nội lực tinh thuần, hơn nữa phải khắc khổ luyện tập cùng với một chút thiên phú mới có thể nắm vững được. Đương nhiên, đối với Thạch Thiên thì tuyệt đối khôgn khó, chẳng qua, trước kia hắn chưa gặp được đối thủ mà thôi, cho nên cũng không đi nghiên cứu việc vận dụng tốt nội lực vô cùng cường đại của mình thế nào cả.
Chỉ là trên người của Beila, Thạch thiên phát hiện ra hai hiện tượng khác thường, một là nội lực trong cơ thể của nàng tuy rằng rất tinh thuần, nhưng căn cơ rất cạn, cho dù nàng muốn dùng thứ nội lực này để sử dụng phương thức xoắn ốc, thì cũng không có khả năng, còn một điều kì quái hơn là, lúc Thạch Thiên phế bỏ tu vi một thân của Beila xong, Beila hẳn là không có khả năng sử dụng nội lực để đả thương đối thủ, thế mà trong mi tâm của nàng vẫn cất giấu nội lực, cũng chính là nhờ cổ nội lực này làm cho thạch Thiên lĩnh ngộ được nội lực xoắn ốc.
Ngàn năm qua, tuy rằng Thạch Thiên đã nghĩ rất nhiều tâm pháp, đã tự thành lập một phái riêng, nhưng xét đến cùng đều dựa vào Thái Ất bí điển thôi, hắn cảm thấy được tâm pháp sở tu của Beila có chút liên hệ nào đó với Thái Ất bí điển, bởi vì thế mà thiếu chút nữa hắn đã lầm tưởng Beila là đệ tử của Thiên Thạch Thành Bảo.
Điều này làm cho Thạch THiên rất muốn tìm hiểu về tổ chức thần bí sau lưng của Beila, từ trên người của Beila là có thể thấy được, cái tổ chức này tuy rằng nắm được phuơng thức sử dụng nội lực xoắn ốc ảo diệu, nhưng bọn họ tựa hồ không hiểu nên sử dụng thế nào, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cho bọn họ chú ý đến Thiên thạch Thành Bảo và Thạch THiên.
Nếu đoán không lầm, Thạch Thiên tin rằng cái tổ chức này sẽ không bỏ qua cho mình, cho nên, sau khi phế nội lực của Beila xong, liền chờ bọn họ tự đưa tới cửa, chỉ là đến lại là một trái hỏa tiễn, còn đám người của tổ chức kia cũng không thấy xuất hiện, còn Beila và A Lịch cũng biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Người đưa đến cửa thật ra cũng có, chính là do chính tay Thạch Thiên bắt lấy và tự tra khảo, và biết được những người này là đặc công của một số nước, thân thủ của bọn họ tuy rằng nhanh nhẹn hơn người thường một chút, nhưng không hề tu luyện qua tâm pháp nội gia, Thạch Thiên không khỏi kì quái, chẳng lẽ cái tổ chức này thấy hỏa tiễn khôgn thể nổ chết mình, sợ đến mức không dám làm gì lão tử nữa sao?