Chiếc xe lao vun vút đi trên một con đường rộng thênh thang và vắng vẻ, tiết
trời oi bức xuyên qua cả những tấm kính để tràn vào trong xe, thật ngột
ngạt và khó chịu. Nhờ có tấm bản đồ nên chúng tôi chỉ mất mười ba phút
để đi tới phía nam thành phố, trên đường bắt đầu xuất hiện những chiếc
xe máy, ô tô cùng vài phương tiện khác. Việc trở lại trung tâm thành phố vào ban ngày rất có thể bị phát hiện và chúng tôi sẽ bị truy đuổi bởi
những tay mặc đồng phục áo da, chắc hẳn những kẻ đó trực thuộc lực lượng thanh tra của thành phố hoặc tay chân của tên chủ tịch Loong mà Elly
nhắc tới. Và dù cho những kẻ muốn tóm được chúng tôi có thân phận ra sao thì chúng cũng rất đông và biết rõ từng ngóc ngách của thành phố này,
tôi có cảm giác mình đang đi trên một chiếc mạng nhện và kẻ dệt lên tấm
mạng này có thể chộp lấy tôi bất kì lúc nào. Một canh bạc đầy mạo hiểm.
Tôi đề nghị bỏ lại chiếc xe trong một con hẻm và Elly đồng ý, có lẽ
những kẻ truy đuổi đã chụp lại chiếc xe và nó thì quá to để có thể ngụy
trang. Chúng tôi tạt vào một quầy hàng lưu niệm, tôi tự chọn cho mình
một cái mũ lưỡi trai màu ghi còn Elly thì mua một bộ tóc giả màu tím và
chiếc kính râm màu đen, tôi cũng không quên mua một chiếc ba lô khoác
vai để bỏ túi thức ăn vào trong đó. Chúng tôi nhanh chóng rời khỏi quầy
hàng, chiếc mũ khá vừa vặn khi đội lên mái tóc đen dày dặn còn cô ta thì trông hoàn toàn khác với mái tóc giả màu tím sẫm cùng cặp kính đen che
gần nửa khuôn mặt.
- Trông tôi ổn chứ? – Elly chỉnh lại mái tóc giả.
- Chúng ta có quen nhau không? – Tôi giả vờ tỏ ra ngạc nhiên khi nhìn sang.
- Tốt rồi, mà cậu mua cả một cái ba lô chỉ để đựng túi thức ăn sao? – Cô ta nhìn chằm chằm vào cái ba lô tôi đang khoác trên vai.
- Chốc nữa sẽ có thêm nhiều đồ đấy.
Chúng tôi đi dọc con đường Zerone S, ngõ ba mươi sáu nằm gần cuối con
đường. Sải những bước dài chen qua dòng người đi lại trên vỉa hè, cố
gắng cúi thấp đầu để đảm bảo không máy quay an ninh nào có thể tìm thấy
sự khác biệt. Chúng tôi mất hơn mười phút để đứng trước căn nhà số hai
nằm trong ngõ ba mươi sáu.
- Cô có bao nhiêu? – Tôi hỏi. Thực sự thì mua vũ khí khá tốn kém và số tiền của tôi không đủ cho việc này.
- Saz ư?
- Tất nhiên rồi.
- Tôi mất thẻ khi bị chúng bắt giữ. Nếu cần nhiều tiền thì để tôi đi làm lại. – Elly khẩn trương.
- Mọi quầy giao dịch đều được lắp máy quay an ninh của thành phố, cô
không thể đến đó. Tôi vẫn còn tiền nhưng không đủ để mua vài món ngon
lành. – Tôi gãi đầu suy nghĩ trong giây lát. - Thôi được, để xem chỗ này có hàng rẻ mà ngon không.
Căn nhà trông khá cũ kĩ, mặt tiền là một cửa vào và hai cửa sổ hai bên,
các cánh cửa toàn bộ đều là kính với viền gỗ bên ngoài, chúng đã ố vàng
và trông thật sập xệ. Phía trên cánh cửa là chiếc bảng hiệu bị lệch sang bên trái, các chữ cái bằng gỗ đóng lên đó có vẻ sắp rụng đến nơi – Cửa
hàng đồ cổ Bawen.
- Vậy tối hôm qua sao cô có tiền để ăn trong đó? – Tôi chợt nhớ ra mình gặp Elly ở đâu.
- Tôi xin người bán hàng và anh ta cho tôi một bát súp. – Cô ta nhún vai đáp.
“Con gái có sắc đẹp luôn là một lợi thế.” – Tôi chỉ lẩm bẩm nhưng chắc
Elly vẫn nghe rõ. Chúng tôi bước qua các bậc thang gỗ để tiến lên thềm
cửa của căn nhà, chúng kêu cót két sau mỗi bước chân, tôi đẩy cái cửa
kính cũ kĩ và bước vào trong, cánh cửa kéo chiếc chuông nhỏ phía trên
khiến nó reo vang. Ngay khi bước vào bên trong căn nhà thì một mùi khó
chịu sộc thẳng vào mũi, nó giống như mùi gỗ được ủ lâu năm ở nơi ẩm thấp và thiếu sáng, phải mất chục giây tôi mới làm quen được với nó. Elly
thì đang nhăn nhó khó chịu ra mặt, khứu giác quá nhạy bén của cô ta đang phản tác dụng.
Đảo mắt nhìn xung quanh thì điều đầu tiên khiến tôi ấn tượng đó là bụi,
bụi đóng tầng trên tất cả các đồ vật, nơi này chắc hẳn không có được sự
quan tâm từ chủ nhân của nó từ rất lâu rồi. Nằm sát bên trái lối đi là
những hàng kệ trưng bày đủ thứ nào là sách, bút, cốc, dao, xương, thậm
chí có hẳn một hộp sọ người nằm ở tầng trên cùng. Ở bên phải là một
khoảng trống rộng được kê đủ thứ đồ như tượng, bình gốm, kiếm, ngà voi
và cả tá thứ tôi chẳng biết nó là gì. Trần của căn phòng khá thấp, có lẽ chỉ cần vươn tay và khẽ nhún người là có thể chạm tới, còn nằm cuối
phòng là một cầu thang hẹp dẫn thẳng lên tầng hai.
- Có chắc là chúng ta đến đúng nơi chứ? – Elly vừa lấy một tay chắn trước mũi vừa lên tiếng.
- Chính xác… trừ khi Ponta nói sai địa điểm.
Có lẽ cái chuông cửa là chưa đủ, ngay khi tôi định lên tiếng để gọi chủ
nhân của căn nhà thì một bóng người vội vã đi xuống từ tầng hai, chạy
huỳnh huỵch qua các bậc thang, ông ta nhanh chóng tiến lại gần phía
chúng tôi. Với cái đầu trọc lóc, khuôn mặt ngoài năm mươi, bụng phệ và
chỉ cao một mét sáu thì trông người đàn ông này giống chủ một cửa hàng
bán bia hơn là đồ cổ.
- Chào mừng tới cửa hàng đồ cổ Bawen, cô cậu sẽ tìm được những món đồ vô giá với giá rất phải chăng.
Ông ta cười híp cả mắt khi mời chào chúng tôi, còn câu chào hàng thì có phần hơi quá đà, có lẽ lâu lắm mới có khách tới đây.
- Hai người muốn mua gì? – Vừa nói ông ta vừa quệt hay bàn tay ướt nhẹp lên chiếc áo sơ mi kẻ ca rô của mình.
- Trước khi mua tôi có thể hỏi tên ông được chứ? – Tôi mỉm cười xã giao.
- Bawen, Clom Bawen. – Ông ta liền nói.
- Ông Bawen này, Ở đây có bán chiếc ghế cho thỏ không. – Tôi nói rất
chậm và rõ từng âm một để chắc chắn ông ta không thể bỏ sót chữ nào.
Ông ta ngẩn ra trong chốc lát rồi chậm chạp lấy tay xoa xoa cái đầu bóng nhẫy của mình, Bawen trả lời trong khi chân mày nhăn lại.
- Thỏ có ngồi ghế hả?
Tuyệt vời, ông ta không hiểu mật khẩu hoặc cũng có thể đây không phải là nơi tôi cần đến. Nhưng địa điểm mà Ponta nhắc tới chính xác là chỗ này, vậy có thể là gã đã đọc nhầm mật khẩu. Trong khi tôi vẫn đang ngẩn ra
suy nghĩ thì bỗng nhiên Bawen cười phá lên, những ngất thịt ở cổ ông ta
rung lên bần bật.
- Tôi đùa thôi. Lối này.
Ông ta xoay người rồi tiến về phía cầu thang, tôi nhìn Elly rồi hai chúng tôi bước theo Clom Bawen.
- Dạo này làm ăn khó khăn, cả tháng nay chẳng có khách nào nên khi hai
người tới tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Tôi chỉ tạo chút không khí thoải
mái thôi, đừng giận nhé anh bạn. – Ông ta xoay đầu nhìn về phía tôi.
- Tôi chẳng bận tâm đâu.
Ngay khi tiến tới chân cầu thang, thì ông ta xoay người đối diện với bức tường phía bên trái, Bawen đặt bàn tay béo múp của mình lên một bức
tranh nằm ngay tầm mặt của ông ta, một ánh sáng lóe lên phía trong bức
tranh, tôi có thể khẳng định đó là một hệ thống quét vân tay. Vài tiếng
động của sự va chạm vang lên, một mảng hình chữ nhật trên bức tường lõm
vào sau đó nhanh chóng lệch sang một bên tạo thành một ô cửa lớn.
- Xin mời. – Clom Bawen chìa tay ra hiệu cho chúng tôi tiến vào trong.
Tôi bước vào trước còn Elly đi theo ngay phía sau, ông ta đi sau cùng
rồi cho cánh cửa bí mật trở về vị trí ban đầu và cái mùi khó chịu vừa
nãy hoàn toàn biến mất, thật dễ chịu khi không còn phải ngửi nó. Phía
trong là một cầu thang đi xuống, hai bên tường là những bóng đèn vàng
tỏa ra ánh sáng vừa đủ để chúng tôi có thể nhìn thấy những bậc thang
bằng đá mịn dưới chân. Lối đi khá ngắn, chỉ vài bước chân là tôi và Elly đã có mặt trong căn phòng chứa la liệt các loại vũ khí, nơi làm ăn thực sự của Bawen. Tôi thì quá quen với những căn phòng dạng này còn đối với Elly thì có lẽ đây là lần đầu cô nhìn thấy nhiều vũ khí và súng ống như thế. Cô ta nhìn khắp bốn phía, thỉnh thoảng lại dừng lại để ngắm nhìn
hồi lâu. Bawen lách cái bụng phệ để đi qua hai chúng tôi, ông ta tiến ra giữa phòng sau đó dang rộng hai cánh tay.
- Chào mừng tới thiên đường. – Bawen nói một cách đầy phấn khích.
Elly tiến lại gần một chiếc bàn và chạm tay lên khẩu Burn-21, cô ta bỗng lên tiếng, tôi nghĩ rằng cô ta chỉ buột miệng nói vậy.
- Cần bao nhiêu tiền mới có thể mua được toàn bộ số vũ khí này.
Clom Bawen hềnh hệch cười rồi trả lời một cách đầy kiêu hãnh.
- Đủ để cô sống sung túc trong sáu năm hoặc hơn.
Ông ta hướng mắt về phía tôi sau đó tiếp tục.
- Vậy hai người muốn mua loại nào, chàng trai.
Bawen nhấc bừa một khẩu ngay cạnh chỗ ông ta đứng và bắt đầu giới thiệu.
- Strem Zero chăng, một cơn bão khủng khiếp, san phẳng bất cứ thứ gì cậu muốn.
- Nó chỉ phù hợp để phá hủy công trình, không phù hợp để giết người và
độ giật cùng với thời gian nạp đạn của nó thì đúng là một thảm họa. –
Tôi nói.
Ông ta mỉm cười một cách tinh quái, nhẹ nhàng đặt khẩu Strem Zero xuống chỗ cũ, Bawen lùi lại vài bước và nhấc khẩu thứ hai lên.
- Cold 2771 thì sao, đóng băng đối thủ và xử lí chúng theo bất kì cách nào. – Ông ta nhướn mày nhìn về phía tôi.
- Tôi nghĩ đó là phiên bản Cold 2770 chứ không phải là 2771. – Tôi mỉm
cười một cách vô thức, mong rằng ông ta không coi đó là một sự giễu cợt.
Clom Bawen liền nhìn lại khẩu súng mình đang cầm trên tay, rồi nhìn về phía tôi một cách ngạc nhiên.
- Làm sao cậu biết?
- Hai phiên bản này trên thực tế thì gần như giống nhau toàn bộ, ngoại
trừ việc độ lớn của nòng ở phiên bản 2771 hơn 2770 là 3 milimet và tốc
độ nhả đạn chênh một phần hai giây.
- Và… chỉ cần nhìn từ xa cậu cũng có thể phân biệt được sao?
- Đơn giản thôi mà. –Tôi vừa nói vừa nhìn quanh xem có món nào phù hợp với túi tiền hay không.
Bawen đặt khẩu Cold 2770 trở lại vị trí, sau đó xoa xoa cái đầu trọc của mình như một thói quen khó bỏ, ông ta thở dài và lên tiếng.
- Xem ra tôi gặp phải chuyên gia rồi, việc mời chào có lẽ không cần thiết.
- Cứ để chúng tôi tự nhiên là được.
Tiến lại gần những chiếc kệ treo trên tường để ngắm nghía, với tôi việc
ngắm những món vũ khí là một điều vô cùng tuyệt vời và còn tuyệt vời hơn nữa nếu đủ tiền mua chúng. Khi bạn yêu thích một thứ gì đó bạn có thể
bỏ hàng năm hay thậm chí cả đời để tìm hiểu và ngắm nhìn chúng, đối với
tôi đây chính là sở thích hàng đầu. Người thợ luôn cần sắm những đồ nghề tốt nhất, người mẫu luôn muốn những bộ quần áo đẹp nhất, samurai luôn
thích những thanh kiếm hiếm có nhất, còn sát thủ thì luôn yêu những thứ
giết người nhanh và lặng lẽ nhất.