- Có vẻ như anh hiểu rất rõ những thứ này.
Elly đứng ngay phía sau tôi, nói nhỏ chỉ đủ để tôi nghe thấy.
- Sở thích của tôi là nghiên cứu chúng. – Tôi trả lời khi vẫn dán mắt vào những đường nét trên khẩu Bill&Sol.
- Tôi quên chưa hỏi về công việc của anh. – Cô ta đứng ngang với tôi và nhìn tôi chằm chằm, dường như Elly có chút tò mò.
- Chúng ta sẽ nói về chuyện này sau, được chứ. - Bị làm phiền khi tập
trung ngắm thứ gì đó là một cảm giác thật chẳng dễ chịu chút nào.
Tôi ngắm nhìn những vũ khí đắt nhất ở đây, thành thật mà nói chúng chẳng có gì nổi bật cho lắm, dù sao cũng không thể mong đợi gì hơn ở một
thành phố loại ba. Nếu thực sự muốn ngắm nhìn những khẩu súng và những
món đồ chơi thời thượng thì cần phải đến những thành phố loại hai hoặc
chợ đen, còn thành phố loại một thì tôi chẳng muốn nghĩ tới, nơi đó chỉ
dành cho những tay triệu phú, tỉ phú.
- Bawen! Ông có thể chỉ cho tôi chỗ đặt những món có giá phải chăng được chứ? – Thời gian giải lao đã hết, giờ thì tôi cần phải vảo việc.
Ông ta vui vẻ lên tiếng rồi tiến về phía góc phòng.
- Tất nhiên rồi, ở thời buổi khó khăn này đâu phải ai cũng dư giả tiền bạc, hai người lại đây nào.
Tôi và Elly nhanh chóng hướng về phía góc trong của căn phòng, nơi Clom
Bawen đã đứng sẵn. Ngay khi lại gần tôi liền nhận ra toàn bộ góc phòng
này đều là những vũ khí cổ từ thế kỉ hai mươi.
Trước năm 2149 vũ khí chính mà con người sử dụng là các loại súng cơ
học, đạn được thiết kế bằng đồng hoặc hợp kim đặc biệt. Sức sát thương
của chúng thuộc dạng khá tuy nhiên các loại đạn không hề có quy chuẩn
chung, những viên đạn chỉ dùng được một lần dẫn tới việc tốn kém trong
quá trình sản xuất cùng nhiều yếu tố bất cập khác. Hiện tại, con người
đã có những đột phá đáng kinh ngạc trong công nghệ vũ khí, đó hẳn là sự
thúc đẩy từ chính những nguy hiểm đang rình rập loài người ngày này qua
ngày khác. Giờ đây tất cả các loại súng đều có cùng một nguồn khởi động
đó là dùng chung một loại pin – Ilusizon. Có hàng ngàn loại súng nhưng
chỉ có duy nhất một loại pin.
Ilusizon có cấu tạo vỏ là một hợp chất nhựa đặc biệt chịu được nhiệt độ
cao và cách điện hoàn toàn, phía trong lõi của nó là một dạng năng lượng điện được cô đặc, lớn chỉ bằng một băng đạn súng lục, số lần sạc xả của Ilusizon hiện nay bị hạn chế ở con số năm, mấy kẻ lắm tiền thường chỉ
dùng một lần bởi Ilusizon có giá khá rẻ. Nhưng với tôi thì tiết kiệm
luôn là yếu tố được đặt lên hàng đầu, mà hầu như ai cũng có suy nghĩ như vậy. Sau khi Ilusizon được lắp vào thì tùy theo cấu tạo của khẩu súng
mà tia đạn bắn ra sẽ có hàng nghìn kiểu khác nhau kèm theo hàng trăm
hiệu ứng chết người. Những khẩu súng có thể tạo ra tia đạn kèm hiệu ứng
thường có giá khá đắt, vài loại súng đặc biệt có khả năng sát thương lớn và tạo hiệu ứng diện rộng có giá lên tới hàng triệu Saz và chúng ngốn
rất nhiều Ilusizon.
Những khẩu súng cổ này có giá rẻ, có người mua nó chỉ mang tính chất sưu tầm, có thể do sở thích hay những dạng như tôi chẳng hạn thì vẫn phải
dùng tới chúng. Những khẩu súng cổ thường được tìm thấy ở những kho vũ
khí đổ nát, hoặc vô tình kiếm được ở đâu đó ngoài kia, vẫn có một hay
hai nhà xưởng chế tạo những loại súng cổ này cùng với các loại đạn dành
cho chúng. Ngoài ra có một lí do nữa để khiến cho thứ vũ khí từ thế kỉ
hai mươi còn được dùng tới tận bây giờ dù cho có hàng ngàn vũ khí tối
tân khác ra đời chính là bởi những giống loài như Vampire, Wolfman cùng
nhiều loài quái vật đều rất sợ bạc, mà những viên đạn bạc chỉ có thể
được bắn ra từ những khẩu súng lỗi thời này, việc mà các loại súng tối
tân nhất hiện nay không làm được.
- Sát thương cao, kiểu dáng khá đẹp, nhỏ gọn và đặc biệt hơn cả là đồng giá. – Clom Bawen nhất mạnh hai từ cuối cùng.
- Đồng giá ? – Elly nhướn mày nhìn Bawen.
- Phải, khẩu nào cũng chỉ có giá hai trăm Saz thôi. – Ông ta hồ hởi nói như thể nó là cái giá vô cùng bèo bọt.
Bawen thực sự không biết ông ta đang đối diện với ai, tôi nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của ông ta và phát ngôn một cách chắc nịch.
- Một trăm năm mươi Saz!
- Cậu đùa sao, cậu có thể mua ở đâu những khẩu súng này với giá rẻ mạt
như vậy? – Bawen lập tức nhăn mặt như thể ngậm phải miếng chanh.
- Giá chợ đen là một trăm bốn sáu, ở thành phố loại hai là một trăm năm
ba. Ông đang bán chúng với mức giá ở thành phố loại một đấy, Bawen. –
Tôi nheo mắt và chậm rãi trả lời.
Ông ta ngẩn ra trong giây lát, nhìn chằm chằm vào tôi rồi lại thoáng
liếc qua Elly, chắc hẳn ông ta đang đánh giá tình hình để đưa ra cái giá hợp lí, nhưng với biểu hiện của ông ta tôi có thể chắc tới chín phần
ông ta sẽ phải chấp nhận.
- Thôi được, thôi được…. chọn đi. Cậu nắm rõ giá còn hơn cả tôi đấy, chàng trai.
“Tất nhiên là như vậy rồi.” – Tôi thầm nghĩ.
Bawen lắc đầu ngao ngán rồi ì ạch bước tới chiếc ghế bành đặt gần đó,
ông ta ngồi xuống một cách nặng nề. Ông ta đang thất vọng vì vị khách
ông ta vớ được sau một tháng không phải là một chú gà mà là một con cáo.
- Cô muốn chọn chứ, Elly? – Tôi cười và nhìn cô ta.
- Chịu thôi, tôi chẳng biết gì về mấy thứ này. – Cô nói.
- Cứ chọn đi, chẳng quan trọng lắm đâu. – Tôi khích lệ.
Elly nhún vai rồi tiến sát tới chiếc bàn bày la liệt những loại súng cổ, có cả loại tự động lẫn bán tự động, súng trường, tiểu liên, súng lục
đều có đầy đủ ở đây. Chúng không được sắp xếp ngăn nắp như ở những chiếc bàn khác, thay vào đó là được sắp đặt lộn xộn chồng chéo lên nhau và lí do chính là ở giá thành của chúng – đồng giá.
Ngắm nghía chốc lát, Elly nhấc khẩu tiểu liên Uzi lên và hướng mắt nhìn
về phía tôi, tuy không nói gì nhưng rõ ràng cô ta đang muốn hỏi ý kiến.
- Tốt đấy, nhỏ gọn, tốc độ bắn cao và khá chính xác. – Cô nàng này cũng biết chọn đồ đấy chứ.
Elly phấn khởi ra mặt, xem ra cô ta rất thích công việc này, cô tiếp tục cúi xuống và lựa chọn những khẩu súng khiến bản thân cảm thấy chú ý.
Trong lúc Elly hí hoáy nghịch những khẩu súng tôi vô tình ngước mắt nhìn lên bức tường phía sau chiếc bàn, trên đó có treo ba khẩu súng được
lồng trong hộp kính, chắc hẳn chúng được treo lên để mang tính chất
trang trí hơn là bày bán. Nằm bên trái là khẩu Henry được mạ vàng, ở
giữa là khẩu AK-47 với phần vỏ thép được mạ hợp kim bóng loáng và cuối
cùng là một khẩu Colt (côn xoay) King Cobra. Phải nói rằng tôi thực sự
bị thu hút bởi khẩu Colt màu trắng bạc, dường như nó có một lực hấp dẫn
vô hình khiến tôi không thể rời mắt. Dòng Colt King Cobra này được sản
xuất từ năm 1986 và dừng sản xuất vào năm 1998, sức sát thương lớn, tuy
nhiên chỉ có thể chứa sáu viên trong ổ đạn. King Cobra có nghĩa là rắn
Hổ Mang Chúa, phát đạn của nó được so sánh với nhát cắn chết người không thể cứu vãn của một trong những loài rắn độc nhất thế giới. Nhưng nếu
chỉ có vậy thì chẳng có gì đáng để tôi phải chú tâm cả.
Chữ King Cobra được khắc sâu lên lớp thép và chạy dọc chiều dài của nòng súng, những đường nét uốn lượn tạo nên hàng chữ trông khá kì lạ hoàn
toàn khác với những khẩu colt thông thường và khi nhìn kĩ hơn dường như
nó còn ánh lên màu đỏ một cách kì ảo. Phần tay cầm thay vì được bọc bằng gỗ hay nhựa đặc thì nó được bọc bằng chất liệu da sần màu đen, nằm trên lớp da là một huy hiệu màu bạc được khắc chữ “KC” nhưng nó được lồng
ghép trông như đầu con rắn Hổ Mang đang há rộng miệng khoe ra những
chiếc nanh nhọn hoắt. Xét trên bất cứ khía cạnh nào thì đây cũng là một
kiệt tác, quá hoàn hảo trong từng chi tiết gia công, đến mức tôi phải
nghi ngờ về độ chân thật của nó. Chẳng biết có phải hay không nhưng tôi
có cảm giác mơ hồ rằng khẩu Colt này đã vấy máu rất nhiều lần, có một sự u ám mơ hồ bao quanh nó.
- Tôi có thể xem khẩu Colt này chứ? - Vừa nói tôi vừa chỉ tay về phía khẩu súng được treo trên tường.
Clom Bawen bật dậy như thể ông ta vừa ngồi phải đống lửa.
- Nó chỉ để trưng bày thôi, không bán. – Gương mặt Bawen trở nên căng thẳng một cách kì lạ.
- Tôi chỉ xem thôi. – Tôi cười.
- Tôi nghĩ… cậu không nên chạm vào nó. – Ông ta liếc nhìn về phía khẩu Colt trước khi nhìn tôi.
- Tại sao? – Elly lên tiếng rồi quay ra chăm chú nhìn vào khẩu King Cobra treo trên tường.
Kéo thân hình nặng nề lại gần tôi, trán lúc này đã lấm tấm mồ hôi, ông
ta dường như đang lo lắng về việc gì đó. Chỉ tay vào khẩu Colt được treo trên tường, Bawen hạ giọng.
- Nó là một thứ bị… nguyền rủa.
“Ông đùa tôi chắc, một khẩu súng bị nguyền rủa sao!” – Tôi thầm nghĩ, hay thật đấy.
- Bị nguyền rủa ư, ông Bawen? – Elly xác định lại để chắc rằng cô ta không nghe nhầm.
- Phải ! – Ông ta đáp một cách ngắn gọn.
- Như thế nào? – Tôi nói, mắt không rời khỏi khẩu Colt.
Clom Bawen nhún vai khiến cho ông ta trông như thể không có cổ vậy, giọng ông ta có chút ngập ngừng không hề chắc chắn.
- Tôi mua được nó từ tay của mấy kẻ chuyên tìm vũ khí cổ, sau đó một
thời gian thì có khách tới mua nó. Mọi chuyện chẳng có gì đặc biệt cho
tới khi có người đến trả lại khẩu Colt, tôi không hiểu và người đó nói
rằng người mua khẩu Colt này đã phát điên không lâu sau khi mua nó,
trong cơn điên loạn anh ta nhất quyết yêu cầu người thân phải trả lại.
Lúc đó tôi nghĩ rằng đó chỉ là một sự trùng hợp và không để ý tới.
Bawen ngừng lời, dựa lưng vào chiếc bàn phía sau, thở dài mệt mỏi, có lẽ ông ta không muốn nhớ lại việc này.
- Rồi sao nữa? – Elly tỏ ra suốt ruột.
Clom Bawen nhìn hai chúng tôi rồi cười một cách khổ sở.
- Tôi tiếp tục bán nó cho hai người nữa…. và cả hai đều phát điên sau
khi sở hữu được khẩu Colt. Người mua sau cùng còn tự sát bằng chính khẩu Colt King Cobra này, trước khi tự sát ông ta đã phát điên nhưng lại đủ
minh mẫn để viết lại một di thư yêu cầu người vợ trả lại khẩu Colt. Thật kinh khủng đúng không?
Rời mắt khỏi khẩu Colt bí hiểm, tôi xoay người và mặt đối mặt với Bawen.
- Vì thế nên ông cho rằng nó đã bị nguyền rủa?
- Không, tôi đã nhờ bạn của mình là một nhà thần học tới để xem xét khẩu súng. – Ông ta liếc mắt nhìn về phía khẩu Colt rồi tiếp lời. – Và bà ấy đã phát hoảng khi nhìn thấy nó. Bà ấy nói rằng thứ bao bọc xung quanh
khẩu Colt là điều khủng khiếp nhất mà bà ta từng cảm nhận được. Sau khi
xem chi tiết, bà ấy bảo thứ này hoàn toàn được làm thủ công bằng tay chứ không hề có sự hỗ trợ của máy móc, chạy dọc sống của khẩu súng là những kí tự vô cùng kì quái và cổ xưa, nó nằm ngoài hiểu biết của bà ấy. Bà
ấy chỉ có thể khẳng định một điều rằng nó đã từng giết rất nhiều sinh
mạng và thứ ẩn sâu bên trong nó chắc hẳn phải là một thứ bị nguyền rủa.
- Vậy tại sao ông vẫn giữ nó? Ông không sợ sao? – Elly chau mày, cô ta cất giọng đầy hoài nghi.
Bawen xị mặt nhìn Elly rồi cất giọng não nề.
- Tôi không thể, nó không muốn bỏ đi.