Bất Diệt

Chương 110: Chương 110: Chương 31




Tôi gần như hiểu rõ vấn đề bản thân đang phải đối mặt là gì, nhưng trong hoàn cảnh thế này thì tỏ ra tỉnh táo và thật thà không phải là một lựa chọn sáng suốt.

- Tôi… không hiểu. Tôi chỉ nghĩ rằng mình đang giúp cô ta cứu một người anh trai vô tội…Tôi không nghĩ rằng… - Tôi vờ tỏ ra ngu ngơ và ấp úng.

Tên chủ tịch Loong trợn mắt nhìn tôi, khóe miệng hắn giật giật lên mấy cái, xem ra sự ngơ ngác giả tạo của tôi lại càng khiến hắn sôi máu, hắn khẽ phẩy tay và lập tức hai tên vệ sĩ đứng cạnh hắn liền lao vào tặng tôi cả tá cú đánh. Bụng, ngực, vai, mặt, không có bộ phận nào trên cơ thể không bị bầm dập, tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc dùng hai cánh tay đang bị khóa trái đưa lên ôm đầu và nằm co ro chịu trận. Trong trạng thái này tôi không đủ sức để chống trả, nhất là sau khi dính trọn một đá mạnh khủng khiếp của cô ả Vampire dối trá. Một ngày chết tiệt, những cú đánh này lẽ ra tôi chẳng phải nhận chúng, chỉ vì một chút tình thương ngu ngốc và giờ tôi phải nằm đây để hai thằng vệ sĩ khốn nạn này giãn gân cốt. Giờ thì tới bản thân tôi bắt đầu cảm thấy điên tiết.

Một cú đạp thẳng vào quai hàm, lại là vị tanh và mặn quen thuộc trên đầu lưỡi, đôi mắt lúc mờ lúc tỏ như thể tôi đang chìm trong một cơn mê, trận đòn khiến cơ thể trở nên tê dại và đau nhức tới từng thớ thịt. Sau một hồi biến tôi thành tấm thảm chùi chân chúng bắt đầu dừng tay, có thể bọn chúng đã mệt hoặc tên Loong ra lệnh, tôi chẳng thể rõ. Gượng ngồi dậy, dựa đầu vào bức tường, đôi mắt sưng húp lờ mờ nhìn thấy ba bóng người trước mặt, như một phản xạ tự nhiên, tôi nhếch mép cười nhạt.

- Đánh tao để làm gì? Chúng mày cũng đâu thể tìm ra cô ta bằng việc làm vô bổ này?

Tôi nghe thấy tiếng giày nện trên mặt sàn bê tông sần sùi vang lên văng vẳng, tên Loong tiến lại gần, hắn ngồi xuống mặt đối mặt với tôi, đôi mắt sâu khép hờ thành một đường chỉ, nụ cười lộ rõ vẻ độc ác của một kẻ có thể làm bất cứ điều gì chỉ bởi chút lợi ít vụn vặt của bản thân.

- Tao đã mất quá nhiều thời gian cho công thức đó và tao đã có thể trở thành một tỉ phú. – Loong ngừng lời rồi rút từ trong túi áo ra một bao thuốc và đưa một điếu lên môi, hắn nói trong khi cắn chặt đầu lọc. – Nhưng nhờ có mày mà tất cả công sức và tiền bạc của tao đã bốc hơi chỉ sau một đêm. Vì vậy, mày nói đúng, tao không có lí do gì để làm một việc vô bổ này. Xác của mày chắc chắn sẽ được tận dụng làm thức ăn cho đàn chó yêu quý của tao.

Tên Loong đứng dậy, hắn châm điếu thuốc rồi xoay người bỏ đi, một tên vệ sĩ nhanh chóng bước theo hắn còn một tên thì vẫn đứng yên tại chỗ và nhìn chằm chằm vào tôi, chắc hẳn nó là thằng được giao nhiệm vụ quẳng tôi cho lũ chó.

Đôi mắt tôi giờ đã trở lại bình thường, tiếng cửa sắt kéo sát trên mặt đất vang lên, tay chủ tịch và vệ sĩ của hắn khuất dần sau cánh cửa, căn phòng trống trải giờ chỉ còn lại tôi và tên vệ sĩ đang đứng im lặng như một pho tượng gỗ. Tôi vẫn im lặng và ngồi dựa lưng vào bờ tường lạnh ngắt, hàng chục lần rơi vào những hoàn cảnh thập tử nhất sinh đã luyện cho tôi sự chai sạn và bình tĩnh khi đối mặt với chúng. Bởi lẽ trong những trường hợp thế này nếu tỉ lệ sống của bạn vẫn còn là một phần trăm thì chỉ cần vài giây hoảng loạn thì mạng sống của bạn sẽ chỉ còn là số không tròn trĩnh. Luôn có một cách để giải quyết mọi chuyện, chỉ có điều bạn có đủ sáng suốt để nhìn ra điều đó hay không.

- Vậy, mày sẽ giải quyết tao thế nào? – Tôi bình thản lên tiếng khi nhìn thẳng vào đôi mắt dữ dằn của tên vệ sĩ.

Hắn nhún vai như thể đang phân vân không biết dùng cách nào là thích hợp nhất, một khuôn mặt bình thản như chuẩn bị cắt một mẩu bánh vậy, chắc hẳn hắn đã làm những vụ thế này quá nhiều lần rồi. Tên vệ sĩ đưa tay gãi khuôn mặt sần xùi của hắn trong khi cất giọng ồm ồm.

- Tao xin lỗi, đây là mệnh lệnh và tao chỉ thi hành nó mà thôi, đừng trách tao vì điều này. Mày chỉ cần nhắm mắt lại, tao đảm bảo sẽ không chút đau đớn nào đâu.

- Tao không nghĩ lời an ủi này có tác dụng. – Tôi cười.

Hắn nheo mắt và nhìn tôi chằm chằm.

- Mày không sợ ?

- Có chứ, tao đang sợ đấy thôi. – Tôi thở hắt và vẫn mỉm cười.

Tên vệ sĩ cười nhạt, có vẻ như hắn cũng chẳng muốn quan tâm nhiều tới một cái xác chết tương lai. Hắn rút từ trong chiếc áo vét đen phẳng phiu của mình ra một khẩu súng, một khẩu súng rất đẹp và đặc biệt, nó đặc biệt tới nỗi khiến tôi không thể nhầm lẫn với bất kì khẩu súng nào khác – khẩu Colt King Cobra bị nguyền rủa.

- Chắc mày nhận ra nó đúng không? – Hắn lắc lắc khẩu súng cầm trên tay để gây chú ý.

Chắc hẳn hắn đã lấy được nó khi khám chiếc ba lô của tôi, phải công nhận rằng khẩu Colt này có một sức hấp dẫn mạnh mẽ tới kì lạ và tên vệ sĩ này đã khó lòng cưỡng lại điều đó, bản thân tôi cũng không thể cưỡng lại sự hiếu kì khi thấy nó lần đầu tiên.

- Đúng là một kiệt tác, tao chưa từng thấy thứ nào đẹp tới mức này. – Hắn miết bàn tay còn lại dọc thân khẩu Colt. – Mày thật may mắn khi được sở hữu thứ này nhưng tiếc là giờ nó không còn là của mày nữa.

- Nó chẳng phải là thứ tốt lành đâu và mày không nên sở hữu nó. – Tôi nhướn mày nhìn về phía khẩu súng.

Tên vệ sĩ bật cười khanh khách, hắn nghĩ rằng tôi đang dọa hắn.

- Mày nghĩ tao là một thằng nhóc lên ba và sợ những câu chuyện cổ tích chắc. Nó sinh ra là dành cho tao, nhóc ạ. Và giờ thì mày sẽ được ban một đặc ân. – Hắn chĩa họng súng về phía tôi và đặt ngón tay lên cò súng. – Mày sẽ được chết bởi một kiệt tác.

Tôi chưa từng bị giết trong trạng thái mất Thánh Huyết, nhưng chắc hẳn khi bị mất khả năng phục hồi thì trúng một viên đạn chí tử tôi cũng chẳng thể sống nổi. Nhưng thứ nằm trong khẩu Colt không thích có kẻ điều khiển nó và tên vệ sĩ ngu ngốc này chẳng phải là một trường hợp ngoại lệ, tôi có lòng tốt nhắc nhở còn hắn thì không tin, thật đáng tiếc.

Ngay khi hắn định siết cò thì thứ mà tôi nghĩ tới đã xảy ra, đôi mắt dữ dằn của hắn bỗng trở thành màu trắng đục, toàn thân bất động và đơ ra như một thước phim bị đứng hình, có lẽ hắn đang gặp phải thứ tôi từng gặp – đối mặt với con quỷ chết tiệt đó. Không gian xung quanh trở lên im lặng trong giây lát, tôi không phải đợi quá lâu để thấy cái kết của tên vệ sĩ này. Chỉ sau tầm chục giây, cánh tay của hắn bắt đầu chuyển động, họng súng dần dần được dí sát vào thái dương của chính hắn. Toàn thân của tên vệ sĩ run lên dữ dội, trán hắn lấm tấm mồ hôi, hai hàm răng lập cập đập vào nhau – hắn đang sợ hãi. Kết liễu mạng sống của chính mình chưa bao giờ là điều dễ dàng. Ngón tay siết cò của hắn rung lên dữ dội, có lẽ bản năng cuối cùng đang cố gắng chống lại cái chết, hoặc tên vệ sĩ đang gào thét chống lại con quỷ mà tôi đã từng đối mặt, thật khó để biết chính xác điều gì đang xảy ra.

Và rồi, tiếng súng đanh thép vang lên trong căn phòng trống trải, cơ thể hộ pháp của tên vệ sĩ đổ gục xuống nền đất bẩn thỉu, máu và não của hắn bắn đầy trên mặt đất trông thật tởm lợm. Khẩu Colt rơi khỏi bàn tay chai sạn và nằm lăn lóc cạnh cái xác, tôi cẩn thận hướng mắt về phía cửa xem có kẻ nào nghe thấy tiếng súng mà bước xuống đây hay không, nhưng có lẽ chẳng có ai nghĩ tiếng súng đó là dành cho tên vệ sĩ này, đáng lẽ nó được dành cho tôi.

Giờ thì cần phải nhanh chóng gỡ bỏ cái còng thép nặng nề này rồi rời khỏi đây, sau đó tìm cô ả Vampire kia giải quyết vài khúc mắc nho nhỏ giữa tôi và cô ta. Cuộc chơi chưa kết thúc đâu, Elly.

Tôi gượng đứng dậy và lảo đảo bước lại gần cái xác, với cơ thể bầm dập thế này thật khó để cử động một cách nhẹ nhàng. Đột nhiên, một cảm giác quen thuộc bỗng ập tới, toàn thân tôi nóng bừng như thể đang ngâm mình trong một bồn nước nóng, đôi mắt cay xè rồi hoa lên trong hai giây, tôi có thể cảm nhận rõ từng đường cơ tới mạch máu của mình đang dịch chuyển, năng lượng cùng với sức mạnh ào ào tuôn trào trong cơ thể này – Thánh Huyết đã trở lại. Đứng thẳng người và hít thở, từng đợt không khí tràn vào trong buồng phổi khiến tôi cảm thấy thật khoan khoái và dễ chịu, toàn bộ những vết thương nhanh chóng tan biến như chưa từng tồn tại, một sự sung mãn khó lòng diễn tả bằng lời.

Nó trở lại sớm hơn mọi khi, giờ chắc mới chỉ là hai ngày sau khi tôi rơi vào trạng thái Phá Thể, không biết bằng cách nào nhưng tôi ngờ rằng nó có liên quan tới hiệp ước giữa tôi và Lucifer, chắc hẳn là vậy. Dù sao thì sự trở lại của Thánh Huyết lúc này là vô cùng kịp thời và thích hợp, nếu không thì tôi cũng chưa thể biết mình sẽ thoát ra khỏi nơi này bằng cách nào.

Từng âm thanh xunh quanh đều rõ ràng hơn bao giờ hết, đôi mắt nhìn thấy từng mảng rêu mốc nhỏ li ti ở bờ tường phía xa, sự cảm nhận về cơ thể khiến tôi cảm thấy thật tuyệt vời. Nhìn xuống chiếc còng thép nặng nề trên tay tôi bỗng bật cười, thứ này giờ chẳng thể kìm hãm được tôi nữa rồi. Siết chặt hai lòng bàn tay, dồn toàn bộ sức mạnh vào hai cánh tay và tôi giật mạnh cánh tay về hai phía, chiếc còng lập tức bị bẻ cong rồi rơi phịch xuống mặt đất. Xoay nhẹ hai cổ tay để lấy lại chút cảm giác thoải mái, tôi nhẹ nhàng bước về phía cái xác, nhặt lấy khẩu Colt và nhìn nó trong thoáng chốc rồi giắt nó vào sau lưng, tôi quỳ xuống và lục soát cái xác xem có thể tận dụng được thứ gì hay không. Bỗng tiếng bộ đàm khá nhỏ vang lên ở vành tai của tên vệ sĩ – Là một thông điệp yêu cầu chi viện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.