Bất Diệt

Chương 119: Chương 119: Chương 40




Elly trông thấy những ánh mắt thất vọng của các thành viên hội Nanh Trắng nhìn cô, một trách nhiệm nặng nề, một sự thất bại khiến cho giống loài sắp đứng trước bờ vực tiêu vong. Hội trưởng đã kì vọng rất nhiều ở cô, nhưng có lẽ sự kì vọng đó đã không được đặt đúng chỗ, rồi những tiếng trách mắng vang lên, những hình phạt nặng nề bỗng tràn ngập phía trước, không gian u ám tới rợn người. Những hình ảnh khiến cô hoảng loạn.

Elly choàng tỉnh sau khi cơn ác mộng khiến cho cô sợ hãi tột độ, cô có thể cảm nhận được toàn bộ cơ thể mình đang ướt đẫm mồ hôi, những dòng cảm xúc mạnh mẽ vẫn tràn ngập trong tâm trí như thể nó là một sự thật rõ ràng. Sau vài phút lặng người hồi tưởng lại những hình ảnh trong cơn ác mộng, Elly mới bắt đầu để ý tới không gian xung quanh mình, cô đang nằm trên một chiếc giường nhỏ, mùi nước xả vải rẻ tiền thoang thoảng trong không khí, căn phòng khá hẹp chỉ đủ kê vài vật dụng thiết yếu, cách bài trí này chỉ xuất hiện ở những nhà nghỉ xoàng xĩnh, bóng đèn lắp trên trần thỉnh thoảng lại chớp chớp như sắp tắt. Hướng mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ được che một nửa bởi chiếc rèm thưa có các họa tiết kẻ ca-rô, Elly thấy mặt trăng tròn vành vạnh đang lững thững trôi qua những đám mây, trong lúc nhìn xuống bộ đồ ngủ đang mặc trên người, cô cố gắng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên, hình ảnh cuối cùng Elly có thể nhớ rõ là đang nằm trong vòng tay của gã Dante, và khi nghĩ đến hắn thì hàng loạt những câu hỏi lại xuất hiện trong suy nghĩ của cô, “Sau tất cả những gì mình đã gây ra, tại sao hắn ta lại hành động như vậy?”. Trong khi quan sát gian phòng, Elly liếc mắt nhìn về phía chiếc bàn cũ kĩ được kê ở đầu giường, cô chợt trông thấy một tờ giấy có những dòng chữ nguệch ngoạc được đặt dưới chân chiếc đèn ngủ hình nấm.

“Có lẽ tôi sẽ viết vài dòng cho cô trước khi đi. Hiện tại cô đang ở Trowz, tiền phòng tôi đã trả trước, sau khi khỏe lại cô nên nhanh chóng trở về nhà nếu không muốn gặp rắc rối với tên Loong. Cái đầu của cô và tôi hiện tại được hắn treo giá khá cao, vì thế tốt nhất hãy trang điểm trước khi ra đường. Đáng lẽ sau những việc làm hèn hạ của cô tôi phải quẳng cô ở một xó xỉnh nào đó, nhưng lòng vị tha của tôi không cho phép. Lần này cô gặp may đấy, đừng lặp lại trò đó nữa vì không có thằng thứ hai ngu ngốc như tôi đâu.

Dante

Tái bút: Bộ ngực đẹp đấy!”

Ngay khi đọc xong dòng chữ cuối cùng Elly bỗng đỏ ửng mặt rồi sờ tay lên người, toàn bộ quần áo của cô từ đồ lót tới áo quần đều đã được cởi bỏ, thay vào đó là bộ đồ ngủ bằng vải mỏng. Một sự thật rõ ràng là toàn bộ cơ thể Elly đều đã được Dante động chạm, suy nghĩ này khiến cô bỗng cảm thấy rùng mình, xấu hổ và tức giận quyện lẫn vào nhau, Elly dám cá rằng đây hẳn là một hành động trả đũa của gã con người chết tiệt đó.

“Chuyện này chưa kết thúc đâu!” – Elly lẩm bẩm trong khi vò nát tờ giấy và ném nó vào góc phòng.

…….

Bầu trời buông tấm rèm đen bí ẩn, những đám mây vờn quanh mặt trăng phần nào che lấp đi những tia sáng dịu nhẹ tỏa xuống trái đất, những cơn gió đi xuyên qua tất cả các miền đất, mỗi nơi nó đi qua đều có những thứ thật khác biệt, những cơn gió có thể tạo ra sự sống nhưng nó cũng có thể hủy diệt bất cứ thứ gì. Phải chăng giữa sự sống và cái chết đều được bắt nguồn từ một nơi, cùng một khởi đầu.

Khu rừng Thưa xuất hiện trước mắt Dante, những cái cây sần xùi và cao lớn quen thuộc tỏa bóng râm trên con đường gã trở về Orisin. Chuyến xe không thể đi được trên con đường gồ ghề trải đầy những đám rễ cây to như bắp chân, Dante được thả xuống ở bìa rừng và gã phải cuốc bộ gần ba cây số trước khi đặt chân tới cánh cổng làm bằng gỗ Vân Đỏ cao tới sáu mét của thành phố.

Orisin là một thành phố có diện tích khá khiên tốn nằm ở khu rừng Thưa, giáp với Ranh Giới phía bắc, tại đây chỉ có chưa tới ba trăm hộ dân, một thành phố loại ba dạng tự phát được lập ra từ những người vô gia cư cách đây hơn trăm năm, họ sống bằng cách trồng trọt và chăn nuôi hoặc buôn bán vài loại nhu yếu phẩm, một cuộc sống yên bình và lặng lẽ. Vài người già của Orisin kể rằng không phải tự nhiên những người đầu tiên lại chọn nơi này để xây dựng thành phố, lúc những người đầu tiên tới đây thì họ đang bị săn đuổi bởi những con quái thú, họ đã chạy tới một nhà thờ đổ nát và trú ngụ trong đó. Thật kì lạ là chẳng loài quái thú nào dám lại gần nhà thờ này, chính vì điều đó, những người đầu tiên đã gây dựng Orisin tại đây và cho xây dựng căn nhà thờ trở nên đẹp đẽ hơn. Hàng năm, Orisin vẫn sẵn sàng rộng cửa chào đón những người lang thang không có nơi chú chân tới định cư lâu dài.

Thấm thoắt đã chín năm kể từ ngày Dante và hai đứa trẻ tới đây để bắt đầu một cuộc sống mới, gã vẫn nhớ rõ như in cái ngày đầu tiên bản thân tìm thấy thành phố bình lặng này. Đã ba tháng nay gã không trở lại Orisin, nhưng gã cũng không quá lo lắng cho hai đứa nhỏ bởi chúng được gửi tại nhà của Forst Sukova, bà ấy mở một lớp trông trẻ tại nhà cho những bậc cha mẹ đang phải bận rộn với mùa vụ không có thời gian chăm sóc con cái. Mặc dù đó là một bà già khó tính nhưng đối với những đứa trẻ thì bà ta luôn hết mực yêu thương chúng như chính con đẻ của mình. Hàng tháng Dante vẫn đều đặn gửi tiền vào tài khoản của Sukova để bà ta trang trải chi phí. Ngoài ra, hai đứa giờ đây cũng đều đã mười ba mười bốn tuổi, chúng đủ lớn để tự chăm lo cho mình chứ không còn là những đứa nhỏ luôn bám lấy Dante cách đây chín năm.

Gã thoăn thoắt nhảy qua những đám rễ cây nhấp nhô như đám rắn khổng lồ nằm bất động trên mặt đất, gã đã quá quen thuộc với con đường này đến nỗi dù nhắm mắt gã cũng có thể trở về thành phố một cách dễ dàng. Từng cơn gió mạnh đưa đẩy những tán lá khổng lồ ở tít trên ngọn cây, tiếng xào xạc vang lên trong đêm tối ảm đạm, Dante thường trở về Orisin mỗi khi gã hết các nhiệm vụ hoặc muốn tìm sự yên bình bên hai đứa nhỏ, nhưng hôm nay gã trở về vì một lí do khác. Dante cảm thấy bất an, một sự lo lắng đến kì lạ, nó hệt như cảm giác lúc gã chạy dọc trên con phố dài và cầu mong không có chuyện gì xảy đến với Lena.

Tuy vậy, càng tiến gần Orisin, Dante lại càng cảm thấy lo sợ, những cơn gió đã gửi cho gã các thông điệp, mùi của khói và lửa, có cả mùi của máu hòa lẫn trong nước mắt. Dante chết lặng khi nhìn về phía trước, gã cách cánh cổng Vân Đỏ chỉ chưa đến năm trăm mét, ở cự li này Dante hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng chính đôi mắt mình điều gì đang xảy ra.

Cánh cổng đã vỡ nát, mảnh vụn của nó ghim trên tường và rải đầy dưới đất, bức tường bao bọc thành phố giờ chỉ còn là đống đổ nát, khói bốc lên từ những mái nhà đang cháy ngùn ngụt, những bóng người sợ hãi chạy loạn trong thành phố, địa ngục trần gian đã được tái lập ở nơi này. Dante cảm thấy tim mình như ngừng đập, một sợi dây vô hình đang siết chặt lấy cổ gã từng chút một, “Không, không, không…” – Gã nghiến răng lẩm bẩm một mình trong khi lao về phía cánh cổng.

Ngay khi Dante chuẩn bị tới gần cánh cổng thì từ trong bóng tối những thân hình to lớn chợt lao ra đứng chắn ngay trước mắt gã – Hai con sói khổng lồ với những con mắt xanh dương sáng lấp lánh. Tiếng gầm gừ vang lên đầy hăm dọa, những chiếc răng nhọn được nhe ra chực chờ xé cơ thể Dante làm từng mảnh, nhưng lúc này gã không có thời gian để ngắm nhìn hai con vật cản đường, lòng bàn tay đã sớm siết lại, sự lo sợ dần chuyển sang trạng thái tức giận và điên cuồng.

Dante lao về phía hai con sói lớn, chúng lập tức phản ứng, những bộ vuốt nhọn liền được vươn ra, những cú vả mạnh tới rợn người, nhìn vào độ lớn của hai con sói thì chỉ chỉ cần một cú vả chuẩn xác, Dante lập tức sẽ bị moi hết nội tạng hoặc một phần cơ thể sẽ chia làm nhiều khúc. Tuy nhiên, những cái móng sắc nhọn cùng cơ thể đồ sộ của hai con sói cũng chẳng hề làm gã thanh niên này sợ hãi, gã dùng tốc độ để phóng người vào trong lòng của con sói gần nhất, cú vả bị chặn lại bởi khuỷu tay của Dante, cánh tay còn lại lập tức tạo ra một cú đấm xoáy thẳng vào giữa ức của con vật khổng lồ. Tiếng xương vang lên giòn như tấm ngói cũ, con vật bị bắn văng về sau đập mạnh lưng vào bức tường bám đầy rêu mốc phía sau. Con sói thứ hai liến chồm tới, nhe ra hàm răng lởm chởm định cắn nát đầu của Dante, gã lập tức cúi thấp cơ thể và lách người qua một bên, cú vồ khiến cho con sói bị trượt về phía trước một đoạn, nó toan xoay người thì một cú đá mạnh như búa tạ thúc ngay mạng sườn khiến nó va thẳng vào một thân cây sần xùi cách đó năm mét, con vật khổng lồ đau đớn rên lên từng hồi.

Dante thở hắt liếc nhìn hai con vật nằm trên mặt đất, gã toan tiến vào trong thành phố thì chúng bỗng lừ đừ đứng dậy, những tiếng lạo xạo vang lên trong cơ thể hai con vật to lớn, các khung xương đang lồi ra và trở về vị trí ban đầu, chúng đang tự phục hồi nhanh tới đáng kinh ngạc. Hai đôi mắt xanh dương hung dữ lườm lườm nhìn về phía Dante, dường như chúng bắt đầu dè chừng gã con người nhỏ bé này. Dante đứng yên bất động, hơi thở dần trở nên đều đặn, gã không có thời gian giằng co với hai con vật to xác này, gã cần phải đến chỗ Forst Sukova ngay lập tức, gã cần phải tới chỗ hai đứa nhỏ.

Dante khởi động Bạo Huyết ở mức độ cao nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.