Dante gượng dậy sau cú đập mặt, gã hoàn toàn không coi cơn đau tới từ cái lỗ mũi ra gì, tiếp tục chống tay và chầm chậm hạ người xuống. Tay gã run lên bần bật, hàm răng nghiến chặt, toàn thân gồng lên để áp chế cơn đau từ hai cánh tay cùng bả vai truyền tới. Gã là như thế, rất cứng đầu và bảo thủ, một khi đã muốn làm gì thì sẽ làm cho bằng được, bất kể điều đó là đúng hay sai, có hại cho cơ thể hay không, chỉ cần gã thấy cần thiết là đủ.
Lần chống đẩy này tiến triển hơn trước, Dante đẩy được ba cái, tới cái thứ tư mới nằm bẹp xuống đất, gã bất giác cười nhạt, cười chính bản thân mình thật yếu đuối làm sao. Trong cái thế giới hỗn loạn, nơi mà sức mạnh được đặt lên hàng đầu mà gã lại kém cỏi tới mức này thì thật không thể chấp nhận nổi.
Dante nằm đó hồi lâu rồi gã lại gồng mình đứng dậy, gã sẽ không chịu thua cái nỗi đau chết tiệt đang hành hạ thể xác tàn tạ của mình. Đứng trên một đầu mũi chân rồi Dante bắt đầu đứng lên ngồi xuống, nhưng chỉ ngồi xuống được nửa chừng là gã đã phải trợn mắt, nghiến răng mà rên lên một tiếng “A” nhẹ sau đó ngồi phịch xuống nền đất bụi bặm. Các thớ cơ ở đùi vừa rồi liên tục bị tấn công nên đã dập nát vì thế khi Dante vừa ngồi xuống là cảm thấy đùi mình như nứt toác, cơ thịt co rút đau thấu xương tủy.
Dường như gã thanh niên này đang tự hành xác, lấy nỗi đau để trấn áp nỗi đau, hơn nữa Dante cũng biết rõ nếu bản thân không thể mạnh lên thì chắc chắn sẽ còn phải chịu những trận đòn còn thảm hơn thế này gấp nhiều lần. Nghĩ là làm, trong căn phòng dày đặc bóng tối Dante như một kẻ điên khùng liên tục vận động, dù vết thương càng lúc càng đau đớn nhưng gã cũng dần dần quen với điều đó. Sau tầm một tiếng, khi cơ thể đã kiệt sức Dante mới chịu dừng lại, ngả lưng vào bức tường sắt nghỉ ngơi, mồ hôi giờ đã ướt đẫm cái áo tù của gã, hơi nóng từ cơ thể phả ra còn át cả sự lạnh lẽo của bức tường phía sau. Dante mệt nhọc thở dốc, gã vẫn cảm thấy thế này là chưa đủ, cần phải có những bài tập mạnh mẽ hơn nữa mới mong thúc đẩy được sức mạnh của cơ thể yếu đuối này. Cơn đau giờ không còn làm phiền Dante, sự mệt mỏi rã rời đã xâm lấn tất cả.
Trong lúc Dante thả lỏng người để thưa giãn cơ thể, chuẩn bị cho bài tập luyện tiếp theo thì một tiếng nói bất ngờ vang lên khiến cho gã giật bắn người, bất giác đứng phắt dậy.
- Cậu làm thế chẳng ích gì đâu!
Là một giọng nói trầm mặc, nhẹ nhàng và già cỗi, có lẽ người nói cũng đã lớn tuổi.
Dante trợn mắt cố gắng để có thể nhìn xuyên bóng tối, nếu căn phòng này được thắp sáng sẽ dễ dàng nhận ra khuôn mặt gã có chút tái đi. Từ lúc gã vào đây đến giờ ít nhất cũng phải chừng một tiếng rưỡi, nhưng tuyệt đối không hề nghe thấy được một âm thanh nào, căn phòng này chỉ tầm mười mét vuông hơn nữa lại còn vô cùng yên tĩnh, dù là thở nhẹ cũng có thể nghe được.
Sau một lúc Dante mới có thể trấn tĩnh lại được, thầm nghĩ có lẽ người này cũng phạm luật nên bị nhốt vào đây, nhưng đột ngột lên tiếng như thế thì đúng là dọa người quá đáng. Dante nhanh chóng bình tĩnh trở lại, từ từ ngồi xuống, lớn tiếng hỏi lại.
- Ai thế?
Giọng nói già nua lại vang lên nhưng không phải để trả lời câu hỏi gã vừa đặt ra.
- Thể thương khí loạn, cậu càng dùng sức nhiều thì khí càng bất ổn, sẽ chỉ khiến vết thương thêm nặng mà chẳng cải thiện được điều gì!
Dante nhăn trán, chẳng hiểu thằng cha đang nói nhắc tới điều gì, nhưng gã cũng láng máng đoán được ý nghĩa của câu nói. Quệt giọt mồ hôi sắp chảy xuống mắt, gã ngao ngán lên tiếng.
- Chả hiểu ông đang nói cái quái gì!
- Trước không hiểu, nhưng sau rồi sẽ hiểu. Chẳng ai vừa sinh ra mà có thể thấu hết mọi việc. Rơi vào chỗ tối tăm này rồi cậu còn luyện tập làm gì cho phí sức?
Giọng nói khá nhẹ nhàng và thân thiện, hơn nữa trong chốn biệt giam này mà có người cùng nói chuyện thì đúng là một đặc quyền khó thấy rồi. Dante cũng chẳng giấu diếm, thở dài thườn thượt trả lời.
- Vậy còn biết làm gì để giết thời gian giữas cái nơi chán ngắt này, dù có vài cuốn tạp chí mát mẻ ở đây thì cũng chẳng thể xem được. Đúng là vừa buồn lại vừa chán…
- Những kẻ bước vào đây đều tuyệt vọng và buồn bã, nếu họ không ngồi co ro một góc thì lại nằm ngủ để chờ tới lúc được đưa ra. Còn cậu, sự hi vọng của cậu quá mãnh liệt, lòng quyết tâm cũng vậy, cậu đang truy cầu sức mạnh?
Dante ngẩn người trong giây lát, gã thấy đối phương đúng là quái lạ, nhưng những điều ông ta vừa nói thì lại không hề sai chút nào.
- Làm sao ông biết? Trong này dù có giơ tay trước mặt cũng chẳng thể nhìn thấy.
- Khí của cậu nói như thế!
- Khí? Khí là cái khỉ mẹ gì?
Người đàn ông trong bóng tối cười khẽ rồi mới trả lời.
- Cậu đã dùng nó nhưng lại không hề biết tới nó? Hiếm có đấy!
- Toàn nói luyên thuyên, tôi chả hiểu gì hết!
- Chắc chắn cậu từng dồn khí trong cơ thể vào một điểm là tay và chân để gia tăng sức mạnh của bộ phận đó.
Dante vừa định cười khẩy thì gã chợt nhớ tới năng lực của bản thân và những lúc dùng Limbo Power, đôi mắt lại một lần nữa mở to hết cỡ nhưng lần này không phải để nhìn mà do quá kinh ngạc. Mất ít nhất một phút để Dante có thể cất giọng đầy nghi ngờ.
- Làm sao ông biết?
- Tôi vừa nói rồi, là do khí của cậu.
- Ý ông là, ông cảm nhận được cái gọi là “khí” trong cơ thể tôi?
- Không, là nhìn thấy!
- Không thể! Trong này thì nhìn được cái quái gì!
Trong một gian phòng tối đen không chút ánh sáng thế này thì dù gã vẫn còn Life Limbo thì đôi mắt của gã cũng chẳng thể nhìn được chứ đừng nói gì đến lúc này.
- Để nhìn thấy khí thì cần phải dùng tới bốn giác quan cùng lúc, nghe, nhìn, ngửi và cảm.
Giọng nói già nua cất lên từ tốn và ôn hòa khiến cho Dante không chút nghi kị.
- Ông điên thật, nghe với ngửi thì nhìn thế nào được. Nhưng công nhận là ông nói đúng, quả thật tôi hay dồn nén sức mạnh vào tay và chân để gia tăng sức mạnh. Ông gọi đó là khí, phải không? Nó có nghĩa là gì?
Với Life Limbo, Dante có thể điều khiển được sự tuần hoàn trong cơ thể giống như điều khiển tay chân vậy, sự cảm nhận của gã về cơ thể vì thế vượt xa người thường. Những lúc kích hoạt Limbo Power, Dante cũng mơ hồ cảm nhận được thứ gì đó chuyển động trong cơ thể rồi dồn nén về bộ phận gã muốn, nhưng khi đó gã chỉ đơn thuần nghĩ đó là mạch máu hoặc cái gì đại loại như vậy. Tuy nhiên giờ đây khi nói chuyện với người đàn ông kì lại trong phòng biệt giam thì Dante phần nào có thể đoán được điểm mấu chốt của Limbo Power nằm ở đâu, và dường như người đang nói chuyện với gã có một tầm hiểu biết hết sức uyên bác, chỉ cần nghe qua những câu nói vừa rồi là đủ thấy điều đó.
- Chỉ một người hiểu rõ về khí mới có thể dụng khí. Cậu không hề biết sao có thể điều động được nó?
Rõ ràng trong câu nói của người đàn ông đang có sự hoài nghi, Dante tất nhiên cảm nhận được điều này, gã chẳng vòng vo nhiều lời, liền nói thẳng.
- Dị năng của tôi khiến tôi có cảm nhận về cơ thể khác với mọi người, tôi có thể kiểm soát toàn bộ cơ thể mình theo đúng nghĩa đen.
Người đàn ông trong bóng tôi im lặng chốc lát rồi ôn tồn đáp lại.
- Hóa ra là như vậy. Nhưng nếu chỉ dựa vào cảm nhận của bản thân mà cậu có thể dịch chuyển tùy ý khí trong cơ thể thì cũng thật đáng kinh ngạc. Chỉ có điều là làm vậy mặc dù có thể kích hoạt sức mạnh tối đa nhưng sẽ hủy hoại chính bộ phận đó.
- Đúng, tôi chỉ duy tri được trạng thái đó trong mười lăm giây, nếu vượt quá thì bộ phận được dồn nén sẽ bị nứt gẫy, nhưng để đạt được sức mạnh trong một thời gian ngắn thì luôn phải có một cái giá đi kèm, đó là sự cân bằng.
Lần này người đàn ông cười lớn rồi ho lên mấy tiếng, mãi một lúc sau mới lên tiếng được.
- Đó không phải sự cân bằng mà là sự ngu ngốc, một nhận sức sai lầm. Khí không phải để dùng như vậy.
Dante suốt ruột chen ngang.
- Ông cứ luôn miệng nhắc tới khí với chả không, thế cái khí ấy cụ thể nó là cái gì? Ông cứ nói tối nghĩa thế ai mà hiểu được!
- Chỉ sợ tôi nói ra cậu càng không thể hiểu! – Câu nói đi kèm một tràng cười nhẹ và già nua.
- Này, ông hơi bị coi thường tôi đấy, tôi nói tôi thông minh thứ hai thì chưa ai dám xưng thông minh thứ nhất đâu. Cứ nói ra xem thằng này có hiểu không là biết ngay.
Dante cảm thấy trí tuệ của bản thân bị xúc phạm, dù gì thì gã cũng gần ba mươi tuổi, trải đời cũng chẳng ít, lẽ nào lại không hiểu vài câu nói tầm thường.
Người đàn ông trong bóng tối thở dài một tiếng rồi bắt đầu cất giọng sâu lắng như đang thuyết pháp.
- Mọi người dùng năm giác quan để cảm nhận được vũ trụ có màu sắc và hình thể. Nhưng đâu là bản chất thực sự của nó? Bất kì thực thể nào cũng phải có một sự bắt đầu. Mặt trời đang cháy sáng, vậy trước khi nó cháy sáng là gì? Nếu tìm tới cội nguồn của vạn vật thì cậu sẽ tìm được một chữ đó là “hư vô”. Hư vô là không có gì nhưng bản thân nó lại tạo ra mọi thứ, đó chính là bản chất của vũ trụ. Cậu hiểu chứ?
Dante đang chăm chú lắng nghe, tự nhiên thấy người đàn ông hỏi thì ậm ừ ra chiều suy tư.
- À thì…. ông cứ nói đi để tôi nghiền ngẫm mới hiểu được chứ.
Giọng nói già nua lại từ tốn lên tiếng.
- Nếu theo đuổi xa hơn nữa, thì cậu sẽ đi về “nguồn”, tới một thời điểm mà khi đó các tinh tú, mặt trời, trái đất, không khí, cây cỏ, mặt đất, nước, muôn thú và con người, mọi vật đều là một. Do bởi khí, cái bản chất thật sự của vũ trụ, mà ta có động và tĩnh, hợp và tan, co và dãn, cùng nhiều động tác hỗ tương khác, nhờ đó mà vũ trụ hiện nay có được cái hình thể của nó. Cái trị số tuyệt đối của nó không tăng lên mà cũng chẳng giảm xuống. Chúng ta với vũ trụ là một, và đời sống chúng ta là một phần của đời sống vũ trụ. Từ trước khi bắt đầu có vũ trụ, và ngay đến bây giờ, trị số tuyệt đối của nó là một sự kiện vững chắc mà trong đó sinh, lão và tử luôn luôn tiếp tục xảy ra. Cậu sinh ra từ khí của vũ trụ và khi cậu chết khí của cậu lại trở về nơi nó bắt đầu. Thứ duy nhất liên kết cậu với vũ trụ chính là khí.