Trần Đức phì cười, số phụ nữ anh từng chạm qua không tới một nghìn cũng có tám trăm, còn có chuyện gì mà anh không dám làm đây?
Cùng với câu nói của Trần Đức, nhiệt độ bầu không khí cũng tăng lên rất nhiều.
Tại khoảnh khắc bàn tay Trần Đức chạm tới Tống Ngữ Yên, Tống Ngữ Yên bất giác co người thụt về phía sau, dù sao đây cũng là lần đầu tiên trải nghiệm loại chuyện này, cô đã chuẩn bị một hai giờ để thu hết can đảm đến đây và nói những điều này, nhưng khi thực sự đối mặt với Trần Đức cô vẫn không thể xua tan được sự căng thẳng và ngại ngùng trong lòng.
“Xem ra người không dám ở đây không phải là anh”, khóe miệng Trần Đức khẽ nhếch, cũng không tiến tiếp một bước mà mang theo vẻ bỡn cợt nói: “Muộn quá rồi, nhanh trở về ngủ đi”.
“Hừ!”
Chẳng ngờ giây tiếp theo Tống Ngữ Yên bỗng nhiên nắm lấy tay anh, hành động táo bạo đến mức ngay cả Trần Đức cũng bị dọa cho nhảy dựng.
“Hừ, tới thì tới, ai sợ ai!”
Tống Ngữ Yên không phục bổ nhào cả người lên, hai người ôm lấy nhau, trong phòng tràn ngập hơi thở hân hoan, chỉ là… khi tới một bước cuối cùng, Trần Đức liền dừng lại không tiếp tục làm nữa.
Bởi anh sớm đã quan sát qua Tống Ngữ Yên.
Người phụ nữ này có chút đặc biệt.
Trong di sản anh giành được có rất nhiều công pháp tu luyện, nhưng trong số những môn công pháp đó chỉ có một loại phù hợp cho Tống Ngữ Yên tu hành.
Băng Tâm quyết!
Loại công pháp này trước khi tu luyện tới một trình độ nhất định tuyệt đối không được đụng tới loại chuyện quan hệ nam nữ thân mật kia, một khi ‘vượt rào’ liền không thể tiếp tục luyện võ nữa.
Hoặc là nói, nó sẽ làm tiến độ trên con đường võ đạo chậm đi rất nhiều.
Do đó, vì tương lai của Tống Ngữ Yên, anh nhất định phải kìm lại.
Tống Ngữ Yên vốn đã làm tốt công tác chuẩn bị nhưng sự dừng lại đột ngột của Trần Đức khiến lòng cô dâng lên hoang mang rối loạn, sau khi biết được nguyên do, mặc dù thất vọng nhưng cô cũng hiểu, chỉ khi bản thân trở thành tu võ giả mới có thể theo kịp bước chân của Trần Đức.
Nếu không khoảng cách với anh trong tương lai sẽ chỉ ngày càng xa hơn mà thôi!
“Được rồi, sau khi anh rời đi tôi nhất định sẽ nỗ lực tu luyện”, Tống Ngữ Yên nói: “Tôi nhất định sẽ đuổi kịp anh”.
“Hy vọng đi”.
Trần Đức bóp bóp ấn đường ép bản thân phải bình tĩnh lại, châu ngọc ở ngay trước mặt, muốn không đụng tới còn phải hạ quyết tâm rất lớn mà.
“Sau này lại hung ác hành hạ em một trận”.
Trần Đức lẩm bẩm trong lòng, tiếp đó anh bắt đầu đọc từng chữ trong bộ công pháp cho Tống Ngữ Yên nghe, hai người dây dưa một buổi tối, Tống Ngữ Yên cũng nghiêm túc ghi nhớ Băng Tâm quyết vào trong lòng.
Tống Ngữ Yên không uổng với hai chữ tài năng, cô rất nhanh đã nhẹ nhàng thuộc lòng Băng Tâm quyết.
Cô dựa vào vai Trần Đức, cảm nhận cơ thể nóng bỏng của người đàn ông bên cạnh, Tống Ngữ Yên tưởng rằng Trần Đức rất khó chịu, trong lòng cô cũng sinh ra áy náy, mang theo khuôn mặt xinh đẹp đỏ lựng trò chuyện, nghiên cứu một vài vấn đề võ đạo, ý đồ muốn chuyển hướng sự chú ý của anh.
Mặt trời ló rạng.
Trần Đức được Tống Ngữ Yên, Trương Thiên Dương và những người khác tiễn tới sân bay bay thẳng đến Vân Bắc.
Hôm nay chính là ngày tuyển chọn trọng đại của đại học thương mại Vân Bắc và học viện Vô Song, Trần Đức đương nhiên không thể bỏ lỡ!
Anh vẫn luôn mong chờ ngày này.
Một trong những thủ phạm của vụ giết người ba năm trước cuối cùng đã lộ diện, anh nhất định phải chém rơi đầu hắn để tế bái vong linh của các anh em trên trời.
Phương Tâm Ngọc không chết, anh sẽ không gạt bỏ ý niệm này!
Luyện võ cho đến ngày nay anh hiểu sâu sắc một chân lý, muốn trở nên mạnh mẽ hơn suy nghĩ nhất định phải thông suốt, không thể để lại tiếc nuối, đánh đâu thắng đó nếu không sẽ không tiến được xa.
Những người khác có thể nhẫn nhịn nhưng anh thì không, anh chính là cố chấp như vậy, có thù tất báo!
Đại học thương mại Vân Bắc là ngôi trường có chất lượng và hoa lệ bậc nhất tại Vân Bắc, tọa lạc tại núi Tề Vân non xanh nước biếc với phong cảnh tuyệt đẹp, bốn mùa như xuân.
Tổng thể kiến trúc mang đậm phong vị cổ xưa, đặt chân tới đây giống như đến một thị trấn nhỏ thời cổ đại vậy.
Học sinh bình thường hai ngày qua đã được nghỉ phép, toàn bộ những người lưu lại đều đã đăng ký tuyển chọn, có người đến từ thế tục, cũng có tu võ giả của 36 gia tộc địa sát.
Tại trung tâm của bãi tập rộng lớn trong trường học đã dựng lên một đài thi đấu, đài này cao tới năm mét, không có cầu thang, cao chót vót như vậy người bình thường muốn leo lên đã là một chuyện gian nan chứ đừng nói tới việc đấu võ.
Toàn bộ đài thi đấu này được quây thành vòng tròn, bốn phương tám hướng lúc này đã tập trung rất nhiều người, không ít khán giả cùng người tham gia tuyển chọn đến từ ba thành phố của Vân Bắc và thế tục tranh đoạt mười vị trí tu võ giả.
Rất nhiều người đến khiến không khí vô cùng náo nhiệt, gần như ngay cả một chỗ để ngồi cũng không còn, hầu hết mọi người đều đứng xem.
Trần Đức đứng trong đám đông, anh không lập tức xuất hiện, phần lớn những người ở đây đều là tu võ giả của các gia tộc lánh đời tại ba thành phố Vân Bắc, ngược lại không có ai nhận ra anh.
Ngước mắt nhìn lên anh thấy được mấy người Kỳ Hàn, bọn họ đang đứng ở góc bên phải của đài đấu võ.
Phia sau anh ta là Trương Tử Đằng, Đàm Thu, Hà Đồn, Giang Hồ Hải, chỉ là Giang Hồ Hải xem ra có chút mất hứng bởi tuyển chọn của học viện Vô Song chỉ giới hạn ở độ tuổi dưới ba mươi, ông ta đã quá tuổi nên không còn tư cách tham gia nữa.
Trần Đức cũng chỉ mới biết việc này vào chiều hôm qua, Giang Hồ Hải tuy rằng thất vọng nhưng vẫn nở nụ cười cổ vũ cho mấy người Đàm Thu và Hà Đồn.
Điều bất ngờ là ngoài họ ra, còn có vài người cũng đang đứng cùng Kỳ Hàn, Nguyệt Lạc Thị, Lữ Đông Dã- người được gọi là kẻ điên khùng cùng Âu Dã Thanh Vũ.
Mà ở một bên khác cũng đang đứng một nhóm người, hẳn là người ngoài, không phải là ba thành phố Vân Bắc, nhưng lại lấy thân phận này tới tham gia buổi tuyển chọn.
Theo đuôi sau họ là những người mà Trần Đức đều quen biết, Cao Viễn, kẻ đã từng quỳ gối trước mặt anh, còn có Vân Trung Quân của nhà họ Vân… bọn họ cam chịu đứng sau năm người.
Trong số năm người này có hai người Trần Đức mới gặp cách đây vài ngày.
Cổ Lâm, Cổ Thông Thiên!
Sự suy tàn trên người bọn họ ngày đó đã được thay thế bằng vẻ mặt kiêu ngạo, họ khoanh tay trước ngực đứng trước mấy người Cao Viễn, Vân Trung Quân, trong lòng tràn đầy xem thường mấy người họ.
Nhóm người này do Cổ Thông Thiên cầm đầu.
Rõ ràng thân phận của nhà họ Cổ vô cùng cao quý, không ai dám tùy tiện ngỗ ngược, càng không nói đến việc Cổ Thông Thiên có thực lực kinh người.
“Ha ha, vậy mà thực sự tới rồi, không biết Cổ Tinh Hoa có đến hay không đây”, Trần Đức lẩm bẩm đánh giá mấy người kia một phen nhưng không phát hiện ra Cổ Tinh Hoa.