Nghe Thiên Ma tự thuật, Độc Cô Bại Thiên bất giác sa vào trầm tư, chỉ là khí tức tỏa ra trong lúc đang ngủ cũng khiến Thiên Ma cảm thấy đáng sợ, tuyệt đối đó là siêu cấp cường giả, tất nhiên là một Võ thánh từ thời viễn cổ.
Đó thật ra là ai, cường giả từ thời viễn cổ đa phần đã chết, chỉ vài ba người còn sống đến nay,
“Phụ thân nên cẩn thận, người tuy đã trải qua nghịch thiên cửu chuyển nhưng con có cảm giác người đó là kình địch của người, công lực của hắn khẳng định đã đạt đến cảnh giới thông thiên, có khi là cừu nhân khi xưa của người.”
“Ta biết.” Độc Cô Bại Thiên chợt nhớ đến những viễn cổ cường giả đã chết, người đó có phải là một trong những lão bất tử của Bỉ Ngạn bị cho là đã chết nhưng vẫn sống đến nay?
Đúng lúc đó, thinh không phía tây chợt lùa qua một làn gió lạnh, tuyết đổ ào ào, đất trời mênh mang một màu trắng. Truyền nhân của Lạc Thiên phá không bay tới, đến gần liền quỳ xuống.
“Bái kiến sư tôn, cung hỉ sư tôn công thành viên mãn.”
“Đứng dậy, gần vạn năm nay công lực của con quả nhiên đã đạt đến hóa cảnh.”
Lạc Thiên truyền nhân giống như người tuyết cung kính nói: “Tất cả đều do sư tôn ban cho.”
Lạc Thiên truyền nhân xử sự như một lão lưu manh khốn kiếp với tổ sư khai phái của Lạc Thiên cung, bây giờ tỏ ra rất nghiêm túc, nếu để tổ sư Lạc Thiên cung nhìn thấy nhất định sẽ kêu lên: “Lão lưu manh khốn kiếp giả dối.”
Lạc Thiên truyền nhân vội thi lễ với Độc Cô Bại Thiên xong đoạn quay sang thi lễ với Thiên Ma: “Tham kiến đại sư huynh.”
Trước đây lão và Thiên Ma chưa từng gặp mặt nhưng đều cảm ứng được sự tồn tại của đối phương nên vừa gặp mặt đã biết rõ thân phận của nhau.
Không lâu sau, Khiếu Thiên truyền nhân quần áo tả tơi đến nơi.
Lần lượt truyền nhân của Chiến Thiên, Ngạo Thiên, Diệt Thiên, Kinh Thiên, Loạn Thiên cũng đến bái kiến.
Vị trí mỗi người ở đây tại Thiên Vũ đại lục đều là cao thủ thánh cấp uy chấn nhất phương. Đặc biệt, trong số truyền nhân tám kiếp thì truyền nhân của Thiên Ma, Diệt Thiên, Loạn Thiên đều thuộc hàng siêu cấp cường giả của Thiên Vũ đại lục.
Bát đại truyền nhân tề tụ là sự kiện không nhỏ tại Thiên Vũ đại lục, hơn nữa sư tôn triệu tập họ lại chính là một trong những người mạnh nhất trời đất.
Độc Cô Bại Thiên từ khí dung hợp chín lần chuyển thế, tâm cảnh thay đổi hẳn, có lúc tang thương cực độ, có lúc lại như già đi rất nhiều tuổi, có lúc lại cảm giác như xưa, tâm tính như một tiểu tử trẻ ranh.
Bát đại truyền nhân ra mắt xong xuôi, hắn tuy thấy chuyện đó hợp với lẽ thường nhưng vẫn có cảm giác không thoải mái, thậm chí hơi hoang đường. Một nhóm lão quái vật cả ngàn, vạn tuổi cung kính hết cỡ với mình, cảm giác quả thật khác lạ.
Kí ức của cả tám kiếp trước, hắn không nhớ toàn bộ mà chỉ giữ lại những gì cần thiết. Tám kiếp đã qua, nếu bảo hắn phải nhớ lại từ đầu, hắn cũng không rõ mình là Bại Thiên, Ma Thiên hay Kinh Thiên nữa.
Nên nhớ thì nhớ, cần quên thì quên, từ giờ chỉ là Bại Thiên mà thôi.
Độc Cô Bại Thiên cũng giao lưu thần thức với tám người, cùng hiểu khá rõ về tình hình của họ.
Cả tám người, ai cũng có đệ tử thành thánh, kẻ ít có ba, bốn đệ tử như vậy, nhiều thì có đến hai chục.
Người có nhiều đệ tử thành thánh nhất không phải Thiên Ma mà là Diệt Thiên truyền nhân. Năm xưa y tận mắt thấy sư phụ bị bị thiên hạ quần hùng vây công, bị Bỉ Ngạn phái người truy sát, khiến ấn tượng khắc sâu trong lòng. Lúc nhớ lại, y cho rằng nếu Diệt Thiên có nhiều môn đồ đắc lực, e rằng cả thiên hạ và người của Bỉ Ngạn đều phải cố kỵ đôi phần.
Sau khi Diệt Thiên chuyển thế, y thu môn đồ khá rộng, phàm người tư chất siêu tuyệt, phẩm hạnh đạt yêu cầu đều được truyền Diệt Thiên ma quyết, thành ra gần vạn năm nay, số đệ tử thành thánh của y lên đến hai chục người, đó còn chưa kể tới những người bị tuần thiên giả sát hại.
Tiếp theo là truyền nhân của Thiên Ma, số đệ tử thành thánh cũng đến mười người, nhưng hậu bối của y hầu hết đều bị người Bỉ Ngạn phong ấn trong lúc y bế quan, chỉ có vài người bọn Tình Ma thoát được.
Độc Cô Bại Thiên cả kinh nhận ra rằng, đồ đệ đạt cảnh giới thánh cấp của bát đại đệ tử cộng lại gần bảy chục người. Gần bảy chục cao thủ thánh cấp, nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ, quả thật là một lực lượng đáng kể.
Tựa hồ cao thủ thánh cấp đang rất nhiều, những người siêu phàm nhập thánh không thể xưng là cao thủ mà đã trở thành hết sức phổ thông.
Bất quá, sau đó Độc Cô Bại Thiên hiểu ra, phàm người đạt đến cảnh giới thánh cấp tất nhiên tư chất siêu tuyệt, là nhất đại nhân kiệt. Hiện tại có nhiều cao thủ thánh cấp như thế bởi quá trình tích lũy của lịch sử, những người đó không phải là nhân vật cùng thời đại, mà là tinh anh của võ giới trong hàng vạn năm. Bởi trận chiến vô tiền khoáng hậu sắp xảy ra mà đồng thời xuất hiện.
Đối với những cao thủ ma giáo bị phong ấn, mấy tháng trước, hắn từng thả Huyết Ma, gần đây những người còn lại cũng được Thiên Ma phá giải phong ấn mà thoát khốn.
Sau khi thành công chuyển thế chín lần, hắn đã hiểu được một số việc trong quá khứ, biết vì sao người Bỉ Ngạn chọn cách phong ấn cao thủ mà không trực tiếp tiêu diệt, bởi bọn họ cần những ngụy tuần thiên sứ giả, cần một nhóm tay sai mất hết tự chủ.
Phong ấn các cao thủ để từng bước mài mòn phản kháng trong lòng họ, khiến họ cuối cùng cũng phải khuất phục.
Thử nghĩ đến những người cả ngàn, vạn năm bị phong ấn trong mật thất tối tăm, nếu không có ý chí kiên cường, e là đã sớm sụp đổ, nhiều người chọn cách tự sát. Bởi trong hoàn cảnh đó, nếu người bị phong ấn gắng sống, đến phút chót nhiều khả năng vẫn sẽ phải khuất phục người của Bỉ Ngạn.
Đa phần ngụy tuần thiên giả xuất phát từ đấy, đương nhiên cũng có những người trước khi bị phong ấn cũng chọn cách đầu hàng. Nhưng với những kẻ không có cốt khí đó, người Bỉ Ngạn trực tiếp tước đoạt ý thức biến họ thành sát thủ. Người Bỉ Ngạn cho rằng những kẻ ý chí bạc nhược lúc nào cũng có thể phản lại, chỉ có khiến họ thật sự mất đi ý thức mới không còn lo lắng gì nữa.
Ngụy tuần thiên sứ giả xét cho cùng là một nhóm người đáng thương, bất đắc dĩ phải khuất phục trước áp lực, sau cùng vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhận lãnh kết cục bi thảm.
Độc Cô Bại Thiên cảm thấy bội phục những người bị phong ấn cả mấy ngàn năm, cả hơn vạn năm vẫn không khuất phục. Suy xét đến đời sống khổ cực của họ, có thể coi là bi thảm cực điểm nhưng họ vẫn kiên trì, đợi ngày thoát khốn.
Hắn tiến hành giao lưu thần thức với bát đại đệ tử. Trong lúc đó Ma vực nổi song cuồn cuộn.
Ở cực tây Thanh Phong đế quốc, trên đại sa mạc không dấu chân người, cả ngày bao phủ bâu không khí quỷ dị, ma khí tràn khắp nơi.
Tại nơi Ma Tổ bế quan, quanh Ma vực tối tăm, ma diễm ngút trời, một ma ảnh cao lớn đứng giữa Ma vực, thân thể cao mấy chục trượng, trong bóng tối, đôi ma nhãn như hai vầng trăng bằng máu xạ ra hai luồng điện lạnh lẽo.
Ma vực tuy tối tăm nhưng ma ảnh tuyệt đối chân thật, không phải do ma khí kết thành.
Không ai ngờ rằng thân hình cái thế lão ma vương này lại cao lớn như vậy, quả thật khó mà tưởng tượng được.
Ma Tổ đứng giữa bóng tối, chăm chú nhìn về phía xa, đột nhiên phiến thiên không lão đang nhìn chợt vỡ nát, bảy nhân ảnh lóe lên hướng về Ma vực. Dao động năng lượng hùng dũng khiến sa mạc nổi lên cuồng phong, đồi cát nhanh chóng vận động cuốn về Ma vực như những làn sóng, tựa hồ muốn trùm kín vùng hắc ám này.
Từ trong bóng tối vang lên tiếng gầm trầm trầm: “Bảy con mèo con, muốn xem ta đạt đến cảnh giới nào sau mấy vạn năm mà chỉ phái mấy con mèo con này đến thì có tác dụng gì, chết đi.”
Ma khí ngập trời như muốn nuốt trọn vũ trụ từ ma vực tràn ra, cuồn cuộn che kín cả mặt trời, thoáng chốc đã cuốn cả bảy nhân ảnh vào trong. Trong vùng tối tăm truyền ra bảy tiếng rú thê thảm, bảy chiếc khô lâu từ dải ma khí rơi xuống, lộ ra ngoài vùng ma diễm trông càng khủng khiếp.
Các cao thủ trên Thiên Vũ đại lục chấn kinh, bảy người này đều là cường giả cao cấp từ Bỉ Ngạn trực tiếp phá không, mấy ngụy tuần thiên sứ giả quyết không sánh nổi, vậy mà trong mắt Ma Tổ lại không khác gì mấy con mèo con không chịu nổi một đòn, chỉ phất tay là hóa thành bảy chiếc khô lâu.
Tu vi khủng khiếp của Ma Tổ khiến ai nấy rúng động, phong phạm vô địch của cái thế ma vương khắc sâu vào lòng họ.
“Hắc hắc, muốn thử thân thủ lão ma phải lên đài so bì, bọn tiểu bối này đến bao nhiêu thu thập bấy nhiêu.”
Xưa nay Ma Tổ vẫn là nỗi đau đầu của người Bỉ Ngạn, không biết bao nhiêu cao thủ bên đó đã mất mạng trong tay lão sau nhiều lần giao phong, bao nhiêu kẻ được coi là cái thế vô song bị lão cho nuốt hận.
Người Bỉ Ngạn không lạ gì Ma vực, cơ hồ ai cũng biết nhưng không ai làm gì được chủ nhân ở đây.
Các Võ thánh hùng mạnh khác của Thiên Vũ đại lục khi tỉnh dậy đều có đôi chút cố kỵ Bỉ Ngạn, không muốn chạm vào. Chỉ có Ma Tổ là ngoại lệ, mỗi lần tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, lão đều phát động một đợt công kích mãnh liệt, để giãn gân giãn cốt rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Người Bỉ Ngạn không lúc nào không tìm cách trừ khử Ma Tổ nhưng những nhân vật có thể đại chiến với lão chỉ có vài ba người trong truyền thuyết, những người này hoặc mất tích nhiều năm hoặc đang ngủ say.
Đối với siêu cấp đại ma vương như Ma Tổ, chỉ biết dùng hai chứ biến thái để hình dung. Bất kể người của Thiên Vũ đại lục hay Bỉ Ngạn, nếu có thể đều tránh gây chiến, bởi lão là kẻ bất khả chiến thắng.
Ma Tổ thu hồi ma diễm, khẽ rống lên: “Toàn thể ma tử ma tôn quay về Ma vực.” Nói đoạn phát ra mấy chục đạo thần thức, đồng thời mấy chục Võ thánh cường giả cảm nhận được lệnh triệu hoán, cùng bay về Ma vực.
Mọi Võ thánh đều ý thức được rằng đại chiến đã gần lắm, tựa hồ Ma Tổ cũng sẽ tham dự.