Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2820: Chương 2820: Bởi vì ba của cô là sở ninh dực [1]




Dừng xe?

Ở chỗ này? Vào cái thời gian này?

Quan trọng là nhiệt độ đang nóng chết đi được!

Kiều Vi Nhã còn chưa kịp phản ứng đã bị Sở Lạc Duy kéo xuống xe.

Kiều Vi Nhã lảo đảo một bước mới đứng vững lại. Cô nhìn chàng trai đang đi phía trước mình.

Cho dù là trời tháng tám thì nhiệt độ bên ngoài cũng nóng ngút trời.

Kiều Vi Nhã bước nhanh mấy bước, đuổi theo người trước mặt.

“Cậu làm cái gì thế, xe có điều hòa thì không đi, cậu muốn bị luộc chín hay là bị nướng chín hả? Cậu bị dở hơi rồi đúng không?” Kiều Vi Nhã bùm bùm bắn một tràng, chỉ mới nói mấy câu như vậy mà cô đã toát cả mồ hôi rồi.

Thành phố A không giống những nơi khác, nó nóng đến biến thái lại còn oi bức, cứ như nhà tắm hơi thiên nhiên vậy. chỉ cần ở bên ngoài khoảng mười lăm phút là cả người đã dính dấp mồ hôi, đây mới là điều khiến người ta phiền não nhất.

Sở Lạc Duy quay đầu nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cho cậu tan đi chút mỡ, nhìn cậu béo kìa.”

“Có cậu mới béo ấy, ông đây cao một mét bảy còn chưa đến năm mươi cân nhé.”

“Cậu có chắc là không phải một mét sáu chín không?”

Kiều Vi Nhã: “...”

“Mặc kệ, tôi muốn đi đón xe!” Kiều Vi Nhã mặc kệ người này có bị điên thật hay không, nhưng chắc chắn cô tuyệt đối không đi bộ về. Từ chỗ này mà đi bộ thì về đến nhà không phải hai tiếng cũng phải mất hơn một tiếng.

Sở Lạc Duy dứt khoát nắm lấy cổ tay của cô: “Đi với tôi một chút đi, trên người toàn là mùi đồ nướng cả, hôi lắm.”

“Cậu tự đi một mình đi, tôi không ngại cái mùi đó.” Kiều Vi Nhã có chút hả hê nói, cô biết chàng trai này là như thế mà.

“Tôi chê mùi của cậu đấy.” Sở Lạc Duy nói, không buông tay Kiều Vi Nhã ra mà lại tiếp tục đi về phía trước.

Kiều Vi Nhã trợn to hai mắt của mình, bộ dạng như muốn chửi nhau, tên này chê cái quái gì chứ?

“Chê thì cậu bỏ tay ra đi, tôi phải về nhà rồi!” Kiều Vi Nhã gằn từng chữ nói.

“Cậu như vậy mà trở về sẽ làm bẩn Thấm Tâm Viên!” Sở Lạc Duy càng nói càng tỏ vẻ đương nhiên.

Bẩn, làm bẩn Thấm Tâm Viên?!

Kiều Vi Nhã không tin nổi mà nhìn chàng trai phía trước, một giây tiếp theo không thèm nể mặt nữa mà đá Sở Lạc Duy một cái.

Sở Lạc Duy không phòng bị nên ăn một cú đạp này.

Kiều Vi Nhã kiêu ngạo nghểnh cổ lên, quay đầu nhìn cậu trai có sắc mặt bình thản kia. Cô đá đấy thì sao nào? Giỏi thì đuổi đánh cô đi.

Sở Lạc Duy nhìn nhìn rồi hừ một tiếng, tiếp tục cầm tay cô đi về phía trước.

Kiều Vi Nhã chớp chớp mắt. Anh Hai à, sao anh không ra chiêu như bình thường thế hở?

“Quần này tối về cậu phải giặt sạch!” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói.

“Dựa vào đâu chứ? Ba tôi còn chưa bắt tôi giặt đồ đâu đấy!” Kiều Vi Nhã lớn tiếng nói.

Sở Lạc Duy khẽ cong khóe môi, như vậy thì tốt.

Nhưng mà lời nói ra miệng vẫn lạnh lùng như cũ: “Bởi vì do cậu đá!”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Vi Nhã trở nên dữ tợn trong nháy mắt, thật là muốn chửi nhau mà!

“Cậu đừng có nắm cổ tay tôi nữa, nóng.” Kiều Vi Nhã tức giận nói: “Sao cậu không đi mà tìm đối tượng thầm mến của cậu ấy, ở đây với tôi làm gì?”

“Ừ, sẽ tìm.” Sở Lạc Duy nhàn nhạt nói nhưng lại không chịu thả người ra.

Kiều Vi Nhã khựng lại một chút. Trong lòng lại xuất hiện cái cảm giác mà chính cô cũng không biết nói thế nào, ê ẩm, xót xót, nhất định là do vừa ăn mấy món kia xong.

Người phía sau đột nhiên im lặng, Sở Lạc Duy quay đầu nhìn Kiều Vi Nhã đang hơi hơi cúi đầu nhìn mặt đất: “Sao lại không nói gì nữa?” Cậu vẫn thích cái dáng vẻ dở dở hâm hâm của cô hơn.

Kiều Vi Nhã ngẩng lên lạnh lùng lườm cậu một cái: “Tôi nói cậu buông ra, cậu có buông không?”

“Ồ, vậy thì cậu đừng nói nữa.” Sở Lạc Duy nói một cách đương nhiên, tiếp tục nắm cổ tay của Kiều Vi Nhã đi về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.