Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2822: Chương 2822: Bởi vì ba của cô là sở ninh dực [3]




Sở Lạc Nhất: “...” Sở Lạc Nhất nghe vậy liền đóng sầm cửa phòng mình lại, đáng ra cô không nên có lòng tốt nói chuyện với anh mới phải.

Sở Lạc Nhất quay về phòng mình, ôm điện thoại nói với người yêu trên mạng của mình về chuyện này.

[......: Ha ha ha, gái à, mười bảy tuổi là phạm pháp đấy.]

[Lạc Thần: Đó cùng lắm chỉ là lái xe không giấy phép thôi, không bị tóm được thì sẽ không phải là phạm pháp rồi.]

[......: Gái à, em có suy nghĩ này thật kinh khủng, đừng có ôm tâm lý may mắn như vậy, sớm muộn gì cũng bị tóm cho xem.]

[Lạc Thần: Xì, suy nghĩ của đám đàn ông các anh không phải đều giống nhau sao hả?]

[......: Ừm, cái này thì các em có thể loại trừ anh ra, dù sao thì anh cũng vẫn rất chân thành.]

[Lạc Thần: Ha ha ha ha ha ha, có quỷ mới tin anh.]

Sở Lạc Nhất nói chuyện với Sáu Chấm xong, bên cạnh vẫn còn đặt một tập vẽ phác họa, cô lại ngồi nhìn màn hình rồi ngẩn ra.

Nhớ lại trước đây thầy từng nói với cô, bên phía nhà xuất bản sắp tổ chức cho cô một hoạt động, có khả năng là phải lộ mặt.

Nhưng Sở Lạc Nhất lại không hề muốn lộ mặt chút nào.

Nếu như không lộ mặt, cái mọi người thích vẫn là tác phẩm của cô, còn một khi đã lộ mặt rồi thì thân phận của cô cũng sẽ nhanh chóng bị phơi ra ánh sáng.

Sau đó chắc sẽ lại xuất hiện tình trạng: Hóa ra là con gái của Sở Ninh Dực à, chẳng trách vừa vào đã có nhiều tài nguyên tốt như vậy; Đệch, Sở Ninh Dực là ba con bé hả, riêng điểm khởi đầu này là không ai bằng rồi đấy; Tiểu thư nhà giàu tính chơi vui hả, ai biết được đống sách đó có phải là ba cô ta bảo người mua về không chứ...

Vân vân và mây mây...

E là những tin tức kiểu này sẽ ụp từ trên trời xuống rất nhanh.

Giống như trong buổi triển lãm đầu tiên của cô ấy, có người biết được thân phận của cô, lúc đó dư luận đều nói con gái nhà giàu muốn ra ngoài làm trò cười. Tuy sau đó tin tức ấy đã bị đè xuống, nhưng cô vẫn cảm thấy u ám mất một thời gian dài.

Lần này cô thật sự không muốn tiếp tục tham gia hoạt động kiểu này chút nào.

Cô không muốn bị người ta chụp cái danh con gái của Sở Ninh Dực lên mình, chỉ muốn rồi một ngày nào đó sẽ có người nói: Nhìn đi, ông ấy chính là cha của Sở Lạc Nhất đấy.

“Cốc cốc cốc...”

Nghe thấy tiếng gõ cửa, Sở Lạc Nhất hoàn hồn lại, đưa tay lên lau nước mắt của mình sau đó mới đứng dậy mở cửa.

Sở Lạc Duy đứng dựa vào cửa, thấy Sở Lạc Nhất mở cửa, thấy đôi mắt rõ ràng vừa khóc của em gái liền đi qua cô vào phòng.

“Làm gì thế?” Sở Lạc Nhất đóng cửa lại, nhìn chàng trai vừa ngồi xuống giường mình.

Sở Lạc Duy cầm tập vẽ của cô lên. Sở Lạc Nhất vẽ đẹp nhất là rồng, là kiểu vẽ không ai có thể vẽ ra được, cho nên bìa tập tranh nào của cô bé cũng đều là một con rồng lớn đang bay lượn.

“Xảy ra chuyện gì à?” Sở Lạc Duy cất tiếng hỏi.

Sở Lạc Nhất đi tới cất tập tranh của mình đi, gập máy tính lại, “Có thể xảy ra chuyện gì được chứ?”

“Em quen với họ mười tám năm, còn anh đã quen em mười chín năm rồi, chúng ta là anh em sinh đôi sống chung với nhau đấy, em bớt nói láo đi.” Sở Lạc Duy nói xong liền gập tập tranh lại, “Mấy hôm nay trông em lúc nào cũng như hồn vía trên mây, thất tình à? Không đúng, em có yêu đương gì đâu.”

Sở Lạc Nhất cầm tập tranh đánh lên người anh mình, sau đó lại ngồi xuống cạnh cậu, “Sao anh lại đáng ghét thế nhỉ!”

Sở Lạc Duy nhìn Sở Lạc Nhất cúi đầu, “Rốt cuộc là làm sao, lần này không phải hiệu quả tập tranh rất tốt đấy sao?”

“Thầy nói sắp mở một buổi ký sách, còn cả triển lãm tranh nữa, nhưng em không muốn.” Sở Lạc Nhất gục xuống nói.

Sở Lạc Duy hơi dừng lại, “Vẫn là vì chuyện lần trước à.”

Sở Lạc Nhất gật đầu, chóp mũi cay cay, “Hình như đám người đó lúc nào cũng cảm thấy sự cố gắng của em không tồn tại, tất cả thành tựu của em đều vì ba em là Sở Ninh Dực ấy.”

Sở Lạc Duy đưa tay ôm lấy vai cô, “Chỉ là bọn họ ghen tị với em thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.