Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2827: Chương 2827: Bởi vì ba của cô là sở ninh dực [8]




Còn người đang nắm tay Lam Du Nhiên là Sở Vi.

Sở Vi hất mạnh tay Lam Du Nhiên ra, mỉm cười nói: “Sao thế này, cô Lam thế này là tới tận cửa gây sự đấy à?”

“Một thằng chó săn như anh có tư cách gì mà lên tiếng ở đây hả?”

“Chó săn? Cô nói ai đấy?” Kiều Vi Nhã đẩy Sở Lạc Duy ra, tức giận chất vấn.

Sở Vi lớn lên cùng với họ, ngay cả Sở Lạc Duy cũng coi anh ấy như anh em của mình, làm sao có thể cho phép kẻ khác nói anh ấy như vậy được?

“Nói ai người đó tự biết.” Lam Du Nhiên phụt cười.

“Phải, chó săn nói ai thì người đó biết.” Kiều Vi Nhã không ngờ con mụ này lại ngu như vậy, một cái bẫy như thế mà cũng bị lừa.

Cuối cùng Lam Du Nhiên cũng phản ứng lại được, cơn tức xộc lên đỉnh đầu: “Cô là cái thá gì, cùng lắm cũng chỉ là một con nhóc bưng bê trà trước mà thôi.”

“Nói ai đấy?” Sở Lạc Duy trầm giọng nói.

“Sở tổng, đây chính là tố chất của nhân viên công ty các anh đấy à?” Lam Du Nhiên nhìn thẳng vào Sở Lạc Duy.

Trong mắt Sở Lạc Duy xen lẫn vẻ châm biếm, “Người tôi chiều, cô có ý kiến à, hôm nay đừng nói là cô ấy chỉ bê cho cô cốc nước, kể cả cô ấy có đưa cho cô một cốc axit, giờ tôi nói người khác đưa cho cô ấy, cô Lam có ý kiến gì không?”

Sở Lạc Duy nói liền một mạch như vậy khiến hầu hết mọi người đều kinh hãi.

Kiều Vi Nhã chớp mắt, hôm nay Sở Lạc Duy phải hai mét tám ấy nhỉ, ra sức ghê.

Lam Du Nhiên nghe thấy anh nói vậy liền bị chọc tức đến mức ngực cũng phát run cả lên.

“Sở tổng, trong tay tôi đang nắm giữ tài nguyên kịch bản mà anh muốn có nhất. Tôi đã được đặc cách chọn làm nữ chính. Không ký hợp đồng với tôi, anh cũng đừng mong lấy được kịch bản.” Lam Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói.

Kiều Vi Nhã thấy Sở Lạc Duy cau mày lại, có thể thấy cậu ta thật sự rất muốn kịch bản đó, như vậy có phải là cô đã gây họa rồi không?

“Ai ya, ai đây nhỉ?” Sư Niệm đi từ thang máy ra, hai tay tùy tiện nhét trong túi áo, “Mạch Thụy, bao năm như thế rồi mà cô cũng vẫn chỉ có mỗi cái thủ đoạn đó lôi ra để uy hiếp người ta thôi à?”

Lam Du Nhiên quay phắt lại nhìn người vừa mới xuất hiện.

“Sư Niệm.”

“Trùng hợp quá, xin lỗi, hồi còn nhỏ là tôi đã cướp vai của cô, lần này lại cướp mất giải Oscar của cô nữa.” Sư Niệm cười rất giả tạo.

Lam Du Nhiên siết chặt hai tay mình, nhìn Sư Niệm với ánh mắt căm hận vô ngần, nhưng ngay giây sau đó lại khôi phục lại vẻ bình thường, cô ta nhếch miệng: “Phải, nhưng Sư Niệm à, con đừng tương lai còn dài, chúng ta cứ chờ đấy mà xem.” Nói rồi cô ta lại ngoảnh lại nhìn Sở Lạc Duy: “Sở tổng, nếu anh vẫn muốn lấy được kịch bản đó vậy thì tối nay chúng ta gặp nhau.” Nói xong cô ta cầm bút lên viết địa chỉ của mình, sau đó muốn nhét vào túi áo của Sở Lạc Duy.

Sở Lạc Duy lùi lại một bước. Sở Vi đưa tay nhận lấy, cuối cùng Lam Du Nhiên đen mặt va vào Sư Niệm rồi bỏ đi.

“Tương lai vẫn còn dài lắm, chúng ta cứ từ từ mà đấu.” Sư Niệm mỉm cười nhìn Lam Du Nhiên đi vào thang máy.

“Mạch Thụy?” Kiều Vi Nhã nhìn Sư Niệm, tại sao cô lại cảm thấy cái tên này hơi quen nhỉ?

“Một đứa con gái hư đốn của một kẻ đốn mạt, mặc kệ đi.” Sư Niệm phất tay nói, “Họ nói em tới rồi nên chị lên đây.”

Sở Vi nhìn qua địa chỉ rồi đưa cho Sở Lạc Duy, nhưng lại bị Kiều Vi Nhã chộp mất, nhìn qua một cái lại chậc lưỡi, “Khách sạn cơ à, chỗ hay đấy.”

Sở Lạc Duy quăng cô một ánh mắt sắc lẹm rồi lại quay người đi vào phòng làm việc của mình.

“Trừng tôi cái gì chứ?” Kiều Vi Nhã trừng lại.

Sư Niệm đưa tay lên day trán mình, con bé ngáo ngơ này!

Sao nó lại có thái độ như muốn cậu ta đi như vậy chứ? Sở Lạc Duy chưa bị tức chết đúng là không dễ dàng gì, nhưng Sư Niệm cảm thấy chắc đó là chuyện ngay giây sau rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.