Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2775: Chương 2775: Cô vợ nhỏ của bạn học sở lạc duy lớp 1-1 [4]




Lúc Mặc Lộ Túc được ôm con trai, toàn thân liền đờ ra.

Theo như lời Thủy An Lạc nói thì đây là hội chứng của người được làm cha, cứ để anh ấy không bình thường như vậy một ngày là ổn.

Bánh Bao Đậu thấy cậu em trai này hơi xấu, đồng thời cũng nói với mẹ mình. Nhưng lại nhận được câu trả lời là lúc mới sinh ra con cũng như vậy, thế nên Bánh Bao Đậu liền nổi điên, bé làm sao có thể xấu như thế được?

Kiều Nhã Nguyễn đang đi diễn tập quân sự nên không thể liên lạc được, chỉ có thể nhắn tin cho cô ấy.

Hơn nửa năm qua, Kiều Nhã Nguyễn và Phong Phong cũng không ít lần cãi nhau vì chuyện khoảng cách, may mà hai người vẫn chịu đựng được.

Kiều Nhã Nguyễn chuyển từ bộ đội đặc chủng lên bộ đội chính quy, như vậy ít ra có thể bớt bận rộn hơn một chút, đây coi như là sự nhượng bộ của cô.

Phong Phong thì ít nhận các tác phẩm của nước ngoài hơn, giữ tần suất hai năm một bộ phim điện ảnh và mỗi năm một bộ phim truyền hình.

Mà chuyện khiến đám Thủy An Lạc không ngờ tới nhất là, chỉ hơn một năm ngắn ngủi, Triệu Uyển Uyển từ một diễn viên trẻ đang nổi, chỉ thiếu một cơ hội lại có thể lấy được giải thưởng lớn tại Oscar. Một năm qua, quan hệ giữa cô ấy và đám Thủy An Lạc cũng không tệ, nhưng trong giới giải trí lại không có người bạn nào.

Tiểu Sư Niệm thích diễn xuất, hơn nữa có Sở Ninh Dực ủng hộ, Sư Hạ Dương cũng không phản đối đam mê của con gái, chỉ yêu cầu cô bé phải hoàn thành chuyện bài vở nghiêm túc.

Còn việc khiến Thủy An Lạc đau đầu nhất chính là hai đứa nhóc cả ngày không cãi nhau thì toàn thân sẽ khó chịu kia.

***

Ba năm sau, Kiều Nhã Nguyễn được thăng chức Phó đội trưởng, trở về thành phố A, quan hệ giữa cô à Phong Phong không còn cứng nhắc như trước nữa. Tiểu Bất Điểm cũng từ được gửi nuôi thành về nhà ở cùng với ba mẹ.

Thế cho nên Bánh Bao Rau bắt đầu mất ngủ hằng đêm, trong lòng cảm giác thiếu đi thứ gì đó, không đúng cho lắm.

Năm đó, bọn trẻ vào lớp một.

Nhưng đúng vào thời điểm này, sau khi giải quyết xong vấn đề của vợ mình, Phong Phong rốt cuộc cũng phát hiện ra vấn đề của con gái nghiêm trọng đến thế nào, bởi vì trong mắt trong đầu con bé toàn là thằng nhóc thối tha nhà hàng xóm kia.

Tối thứ sáu, Kiều Nhã Nguyễn từ quân đội trở về, Phong Phong cũng kết thúc công việc sớm để trở về nấu cơm cho hai mẹ con. Gần đây anh đang nhận một bộ phim truyền hình có đề tài về không quân yêu nước, khá là phù hợp với khẩu vị của Phong Phong.

Tiểu Bất Điểm đứng trên ghế sofa nhảy qua nhảy lại: “Bánh Bao Rau nói nếu như lần này con có thể thi được hai điểm một trăm, cậu ta sẽ mua cho con con búp bê lần trước con nhìn trúng.”

Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày, “Ba con không mua được à?”

“Mẹ, đâu có giống nhau.” Tiểu Bất Điểm nhào lên người Kiều Nhã Nguyễn. Cô bé gần được sáu tuổi, càng lớn càng xinh đẹp, có lúc ngay cả Kiều Nhã Nguyễn nhìn mà cũng thẫn thờ.

“Sao lại không giống?” Kiều Nhã Nguyễn vươn tay ôm lấy con gái, mở miệng cười hỏi.

Tiểu Bất Điểm nghiêng đầu, lại không nghĩ ra rốt cuộc khác nhau ở đâu, “Dù sao cũng không giống, con muốn cậu ta mua.”

“Con đang chê ba con đấy hả?” Kiều Nhã Nguyễn nói, nhìn vị Ảnh đế nào đó đeo tạp dề vừa bước từ bếp ra, có điều cái vẻ cợt nhả kia theo Phong Phong thấy thì có chút đáng ăn đòn.

“Mẹ, mẹ đừng gây xích mích ly gián được không, con yêu ba nhất mà.” Tiểu Bất Điểm hừ một tiếng, sau đó quay đầu lại nhìn ba mình, “Ba, con yêu ba nhất luôn.”

Phong Phong chỉ im lặng và không nói gì, nói thì nói vậy thôi, nhưng suốt ngày chỉ nhắc đến thằng nhóc nhà họ Sở kia.

“Vậy sao con không bảo ba con mua búp bê cho con?” Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục hỏi.

“Bởi vì cậu ta đã đồng ý với con rồi.” Tiểu Bất Điểm nói đầy vẻ đương nhiên.

“Vậy sao nó lại muốn con thi được hai điểm một trăm?”

“Cô giáo nói, thi được hai điểm một trăm thì khi lên lớp một mới được vào lớp 1-1, đó là lớp tốt nhất.” Tiểu Bất Điểm nói xong liền nhảy từ trên ghế sofa xuống, chạy tới bên cạnh bàn ăn.

Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong, quả nhiên thấy mặt anh đen sì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.