Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2109: Chương 2109: Cuộc hành trình tới provence [6]




“Được cứu?” Sở Ninh Dực dừng lại một chút: “Thím Vu còn nhớ rõ người nào đã cứu thím không?”

Thím Vu lắc đầu: “Lúc tôi tỉnh dậy đã đang ở trong bệnh viện rồi, tôi trốn chui trốn lủi nhiều năm ở thành phố này. Sau khi không thấy đám người muốn giết tôi đâu nữa, tôi mới tới Sở gia làm giúp việc.”

“Vậy nên thím hoàn toàn không biết Phong Phong với cô của cậu ta đang ở thành phố A?”

“Tôi không biết, vốn cũng nghĩ tới việc đó, nhưng chắc nghĩ rằng đời này ở lại Sở gia rồi nên thôi. Lần đầu tiên tôi trông thấy Phong thiếu, tôi cũng thấy quen quen, nhưng sau này khi nghe thấy tên cha của cậu ấy, tôi mới biết được thân phận thật sự của cậu ấy.”

Thủy An Lạc nhớ rõ, chính là từ lúc đó, thím Vu bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Thủy An Lạc quay đầu nhìn Sở Ninh Dực, hỏi: “Làm sao thế?”

Sở Ninh Dực hơi rũ mắt xuống như thể đang suy nghĩ việc gì đó.

Bốn bề xung quanh đảo Kim Cương đều là gió bão, nếu thím Vu thực sự gặp chuyện gì ở đó thì ai có thể cứu được bà ấy đây?

“Thím Vu có nhớ mình gặp chuyện ở chỗ nào hay không?” Sở Ninh Dực cẩn thận dò hỏi.

Thím Vu nghiêm túc nghĩ kỹ lại: “Ở đảo Kim Cương, tôi bị ném xuống biển.”

Nói như vậy thì Sở Ninh Dực đã có thể cơ bản xác định được rằng, trong chuyện này ngoại trừ đám người bọn anh thì còn có một người nữa biết chuyện, mà người này đứng ở bên ngoài quan sát nhưng không thể thấy chết mà không cứu.

Mà người kia, nói ra thì cũng rất dễ đoán.

Người đàn ông mà năm đó Công chúa Delia theo đuổi mất mấy năm... Lạc Vân.

Hiện tại, chỉ có một mình ông là có năng lực này, có lẽ ông cảm thấy mình nợ Công chúa Delia cho nên mới tiện tay cứu người hầu của bà ấy. Dù sao đây cũng là chuyện Lạc Vân có thể làm được.

Mà thậm chí Sở Ninh Dực cũng có thể nghĩ ra rằng, nếu như anh đi hỏi Lạc Vân năm đó vì sao lại xuất hiện ở đảo Kim Cương? Ông cũng chỉ trả lời cho anh mấy chữ: Đi ngang qua!

Đó là Lạc Vân, là một người cách ly hoàn toàn với thế giới này, hoàn toàn không để bất cứ chuyện gì vào trong mắt.

“Lạc Lạc, lâu lắm rồi chúng ta không đến Provence, hay là nhân dịp này qua đó đi, chắc em trai em cũng sắp trào đời rồi đấy.” Sở Ninh Dực bỗng lên tiếng.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc nghe thấy mấy chữ “em trai em” thì chỉ cảm thấy sấm chớp đầy trời. Cô dứt khoát ngã lăn ra ghế: “Anh định dẫn ba đứa cháu đi thăm ông cậu còn chưa ra đời của tụi nó sao?”

“Cậu em vợ này đúng là có hơi nhỏ, cơ mà nó là em trai của em, quan hệ máu mủ không thay đổi được.”

“A... đừng có nói với em nữa! Em muốn yên tĩnh!” Thủy An Lạc cầm gối đè lên đầu của mình, đúng là cô cần yên tĩnh lại thật.

Thím Vu thấy cũng không còn chuyện gì nữa liền đứng dậy đi vào bếp.

Sở Ninh Dực bỏ gối xuống khỏi đầu cô: “Vốn đã xấu rồi, đè như thế lại càng xấu hơn giờ.”

“Anh nói cái gì đấy Sở Ninh Dực? Có ai nói vợ của mình như thế không hả?” Thủy An Lạc hung hăng nói.

Sở Ninh Dực hơi nhướng mày: “Điều này chứng tỏ anh yêu tâm hồn của em còn gì.”

Câu này sao lại nói một cách thản nhiên như thế!

“Vậy thôi anh cứ yêu vẻ bề ngoài của em đi!” Thủy An Lạc hầm hè đốp lại, có ai mà không muốn được người khác khen là xinh đẹp đâu chứ.

Đang đi trên đường mà nghe một tiếng gọi người đẹp thì mười người có đến tám, chín người quay đầu lại, thế nhưng thử gọi xấu xí mà xem, có mấy người quay đầu lại, hay quay lại để đập cho một trận.

“Phu nhân thật biết làm khó người khác.” Sở Ninh Dực thở dài nói.

Thủy An Lạc: “...”

Thủy An Lạc cầm gối đập vào chân của Sở Ninh Dực, lại bị anh cười đón lấy: “Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá, mai Bánh Bao Rau tháo chỉ nên ngày kia chúng ta sẽ lên đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.