Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2835: Chương 2835: Cuồn cuộn bão lũ [6]




Sở Lạc Ninh nhìn chằm chằm vào nơi ánh sáng kia biến mất, đó là ánh sáng rồng của Bao Đậu.

Cho nên, Bao Đậu đang ở đây!

“Shit...” Sở Lạc Ninh thấp giọng mắng một tiếng, sau đó lao ra ngoài.

“Lão Đại...” Hai người còn lại liếc nhau. Đường xuống núi đã hoàn toàn thành đại dương mênh mông biển rộng, Lão Đại đi đâu vậy?

Sở Lạc Nhất vẫn quỳ trên mặt đất giúp An Hinh Duyệt che mưa, “Rồng ơi rồng, tổ tiên mày nhất định rất lợi hại, sao chỉ để lại cho mày có một tí bản lĩnh như vậy chứ. Mày không thể khiến mưa ngừng rơi được à?”

Sở Lạc Nhất nói xong, cơn mưa lại càng trút xuống dữ dội hơn.

Sở Lạc Nhất: “...”

Coi như cô chưa nói gì đi.

Nhưng mà cô cũng không thể cứ quỳ mãi như vậy được. Sở Lạc Nhất nhìn bốn phía, muốn tìm một nơi để tránh mưa, nếu không cô không phải chết trong nước lũ mà là chết vì mưa to mất.

Việc duy nhất rồng của cô có thể làm có lẽ chính là ngược dòng mà lên, đưa cô đến nơi này. Nhưng rồng à mày có bị ngốc không, sao không đi xuống dưới, giờ thì hay lắm, cô bị kẹt ở trên này rồi.

Sở Lạc Nhất nghĩ, quả nhiên là rồng do mẹ của cô di truyền lại cho, chỉ số thông minh cũng khiến người ta thương cảm y như mẹ cô vậy. Mà nếu cô không gặp nguy hiểm gì liên quan đến tính mạng, nó cũng sẽ không xuất hiện nữa, haizzz~

Sở Lạc Nhất còn đang oán giận chỉ số thông minh của con rồng kia, phía sau đột nhiên vang tiếng bước chân vội vã. Sở Lạc Nhất giật thót một cái, không phải chỗ này còn có cả cướp nữa đấy chứ?

“Bao Đậu...”

Sở Lạc Nhất nghe thấy giọng nói này, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn người đàn ông dần dần tiến lại gần, nước mắt nhịn lâu như vậy xoẹt một cái rớt xuống, nhưng lúc mở miệng lại đột nhiên giơ tay phải lên: “Em xin thề, chị Miên Miên còn sống, chỉ là ngất đi thôi.”

Sở Lạc Nhất nói xong, sắc mặt Sở Lạc Ninh quả nhiên đã thay đổi. Anh quỳ xuống bên cạnh Sở Lạc Nhất lập tức ôm lấy An Hinh Duyệt trên đất.

Sở Lạc Nhất rụt cổ lại, “Chẳng qua là lâu rồi em không gặp anh, chị Miên Miên cũng nhớ anh, cho nên là...”

“Đứng dậy đi, lát anh sẽ xử lý em.” Sở Lạc Ninh nói, có lẽ là bởi vì đã xác định được sự an toàn của họ cho nên lúc này anh không còn lo âu và sợ hãi như khi nãy nữa.

Sở Lạc Nhất vội vàng đứng dậy. Trước đây cô cũng đã từng gặp tình huống này, tuy rằng không nghiêm trọng bằng lần này, nhưng lần đó không có An Hinh Duyệt, cho nên cô không hề sợ.

Sở Lạc Ninh ôm An Hinh Duyệt dẫn Sở Lạc Nhất quay lại hang động phía sau, kỳ thực cũng không thể coi là hang động được, chỉ là một tảng đá lớn nằm nghiêng, cho nên có thêm một chỗ để trú mưa mà thôi.

Trán An Hinh Duyệt xanh tím một cục. Vết thương trên người Sở Lạc Nhất còn nhiều hơn, thế nhưng cô không dám nói.

“Lão Đại, đây là...”

“Em gái tôi, Sở Lạc Nhất. Vợ chưa cưới của tôi, An Hinh Duyệt.” Sở Lạc Ninh giới thiệu qua qua, vẫn nhìn An Hinh Duyệt nằm trong lòng mình, bàn tay to lau đi nước mưa trên mặt cô, ánh mắt đầy sự đau lòng, lại ngẩng đầu nhìn về phía Sở Lạc Nhất, “Bị thương ở đâu?”

Sở Lạc Nhất ôm cánh tay của mình, tựa bên cạnh Sở Lạc Ninh, “Anh đừng mắng em, đây là ngoài ý muốn.”

Hai người chiến hữu đi xung quanh đẩy mấy thân cây bị gãy qua, bên trên vẫn còn cành cây, như vậy có thể che chắn mưa hai bên.

“Lão Đại, mưa cứ kéo dài thế này, trong chốc lát máy bay không thể qua được, chúng ta cũng không thể xuống núi. Bên kia còn có mấy người nông dân nữa, họ không chịu được lâu đâu.” Một người lính cổ áo đính quân hàm thiếu tá trong số đó nói, thành ra giải vây được cho Sở Lạc Nhất.

“Đúng vậy, đường xuống núi hoàn toàn bị lấp mất rồi, nhưng em gái này, sao em bị nước cuốn đến đầu nguồn rồi còn trèo ngược dòng lên được nhỉ?”

Ờ thì...

Khóe miệng Sở Lạc Nhất hơi giật giật, cô phải giải thích thế nào đây? Giải thích là cô được con rồng cuốn lên đây à?

Quả nhiên, đều là do con rồng ngốc nghếch kia gây họa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.