Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2624: Chương 2624: Em đã khép cánh cửa khiến anh yêu em lại rồi [2]




Cãi nhau?

Anh và Tân Nhạc thật sự chưa bao giờ cãi nhau, chủ yếu là vì Tân Nhạc lúc nào cũng như một cái bao chịu tội vậy, sao có thể cãi nhau được?

Còn chưa nói gì đã thành là anh bắt cô ấy rối kia kìa.

“Không có. Mặc Lộ Túc thành thật nói.

Chỉ là không biết phải ở bên nhau như thế nào thôi.

Nhưng mà bác sĩ Lưu lại không tin, “Chiến tranh lạnh cũng là một kiểu cãi nhau của vợ chồng đấy.”

Mặc Lộ Tức ngẩn ra, nếu vậy thì cũng được tính là cãi nhau đi.

Bác sĩ Lưu cảm thấy đang giờ làm mà lại đi tám nhảm với sếp thế này thật là ảo diệu. Nhưng thấy Viện trưởng mờ mịt như vậy, ông ta lại cảm thấy hơi thương anh, một người đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi mà vẫn chưa biết thế nào là yêu cả

Bác sĩ Lưu nghĩ rồi đứng dậy khép cửa lại, muốn nói kỹ cho anh biết lối chung sống mà một cặp vợ chồng thường có.

Mặc Lộ Túc nhíu mày, thấy bác sĩ Lưu đi đóng cửa rồi quay lại. Bác sĩ Lưu lại ngồi xuống nói thẳng: “Viện trưởng à, phụ nữ ấy mà, đặc biệt vào lúc mang bệnh, tính tình không khác gì lúc mang thai cả, kỳ lạ lắm.”

“Lạ?” Anh nhớ lần trước lúc Tân Nhạc mang thai vẫn nghe lời lắm, không có gì lạ cả.

Bác sĩ Lưu nghiêm túc gật đầu, “Tôi nhớ hồi vợ tôi mang thai, nửa đêm nửa hôm không đày đọa tôi mấy hồi thì cô ấy sẽ không chịu được ấy, không muốn ăn cái này thì lại muốn ăn cái khác, đúng là phát điện luôn, trời đông giá rét căn cứ khăng khăng muốn kéo tôi xuống nhà đi dạo cùng cô ấy, đúng là kinh khủng. Trước đây lúc bác sĩ Tân mang thai không như vậy à?”

Mặc Lộ Tức nghiêm túc nghĩ, lần trước lúc Tân Nhạc mang thai hình như nửa đêm tỉnh lại cũng nhiều hơn bình thường, nhưng cô chưa bao giờ gọi anh dậy cả. Anh biết được vì có vài lần vô tình tỉnh lại, chẳng lẽ lúc đó là vì cô đói cho nên mới dời giường tìm đồ ăn sao?

Nghĩ vậy, lòng Mặc Lộ Túc lại dâng lên cảm xúc chua xót.

Mặc Lộ Túc lắc đầu.

Bác sĩ Lưu nhìn Mặc Lỗ Túc với vẻ không thể tin nổi, “Ôi, chẳng lẽ bác sĩ Tân không đòi hả? Không khó chịu sao: Vợ tôi mỗi lần khó chịu đều khóc lóc như thể hận không thể bóp chết tôi luôn ấy. Tôi biết phụ nữ lúc mang thai thì lục phủ ngũ tạng đều khó chịu như vậy hết.”

Bàn tay đang đặt trên đùi Mặc Lộ Túc bỗng siết chặt lại, tâm trạng cũng căng thẳng hơn.

Bác sĩ Lưu nhìn dáng vẻ của anh bất đắc dĩ lắc đầu, “Viện trưởng, tôi nói lời này thì có vẻ không dễ nghe gì, nhưng phụ nữ chịu sinh con cho đàn ông chúng là vì cô ấy yêu người đàn ông đó. Nhưng phụ nữ không chịu ỷ lại vào đàn ông thì chứng tỏ vì người đàn ông đó không cho cô ấy được cảm giác an toàn, không cho cô ấy dũng khí để cô ấy có thể làm nũng hay dựa dẫm vào. Chứ con người bác sĩ Tân thì tốt lắm, thật sự đấy.” Bác sĩ Lưu nói xong cũng đã đứng dậy, nhét hai tay trong túi áo, “Lúc tôi kết hôn ba tôi có nói với tôi rằng, trên đời này, ngoài cha mẹ đưa mình đến cuộc đời này ra thì chẳng có ai nợ mình cả, đặc biệt là vợ cậu, cô ấy không chỉ không nợ cậu mà còn là ân nhân của cậu nữa, là người duy nhất mà cậu có thể đối xử tốt hơn cả với ba mẹ mình.”

Mặc Lộ Túc vẫn không lên tiếng, bác sĩ Lưu cũng không nói gì nữa mà quay người rời khỏi đây.

Mặc Lộ Túc ngồi trong phòng làm việc tới tận chiều muộn mới từ từ đứng dậy đi về phòng bệnh.

Tân Nhạc ăn tối xong đang khó chịu ôm bồn cầu nôn ọe, hộ lý đặc biệt thì đang sốt ruột đứng ở cửa nhưng Tân Nhạc lại không cho cô ấy vào.

Mặc Lộ Túc vừa đi tới cửa liền nghe thấy tiếng bên trong. Anh không kịp nghĩ nhiều mà vội cất bước đi vào, “Tân Nhạc.”

Tân Nhạc nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, vẫn ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, thậm chí còn không nghe thấy cả tiếng của Mặc Lộ Túc.

Mặc Lộ Túc đẩy hộ lý ra rồi chạy vào cúi xuống đỡ Tân Nhạc dậy. Lúc này Tân Nhạc đã chẳng còn sức để ngẩng lên nữa rồi, đầu óc choáng vàng gục xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.