Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2847: Chương 2847: Hình hài của tình yêu [8]




Mục đích của Sở Vi đến đây là để giúp bọn họ thả dây thừng. Sở Lạc Duy đi xuống trước, thuận tiện giúp Kiều Vi Nhã giữ dây thừng, ai mà ngờ Kiều Vi Nhã chẳng hề thấy cảm kích mà còn đẩy Sở Lạc Duy sang một bên, đòi đi xuống trước.

Sở Lạc Duy: “...”

Có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú, mặc kệ cô.

“A... sao mà nó đong đưa kinh thế nhỉ? Bánh Bao Rau, có phải cậu đang giật ở trên đúng không hả?”

Sở Lạc Duy cố gắng không trợn trắng mắt mà chỉ lạnh lùng nhìn cô, là do chính Kiều Vi Nhã từ chối chuyện cậu đi xuống trước giúp cô đỡ thang, giờ còn trách ai?

Lúc Kiều Vi Nhã xuống tới nơi, Sở Lạc Duy nhanh chóng leo xuống theo. Cô đứng bên dưới khẽ xoay xoay đôi mắt to của mình, ý xấu muốn đung đưa thang dây, nhưng mà còn chưa kịp ra tay thì Sở Lạc Duy đã xuống tới nơi rồi.

Kiều Vi Nhã chậc lưỡi một tiếng, xoay người đi về phía sau: “Cái cây màu đen đó là cây gì vậy?” Hình như lúc nhỏ cô còn chưa từng nhìn thấy cây màu đen nào cả.

“Cậu cẩn thận một chút, mẹ có nói loại bệnh này có sức lây lan rất mạnh đấy!” Sở Lạc Duy nhắc nhở.

“Đồ nhát gan, sợ thì đừng có đến!” Kiều Vi Nhã hừ hừ nói rồi nhanh chóng đi về phía trước.

Sở Lạc Duy giương mắt nhìn cô. Cái đứa ngốc này tại sao lại không biết phân biệt lúc nào người ta quan tâm thật lúc nào quan tâm giả vậy. Sao cậu có thể mù mắt mà đi để ý tới đứa ngốc này chứ?

Kiều Vi Nhã đi phía trước, đột nhiên cảm thấy người phía sau dừng lại liền nhịn không được quay đầu nói: “Nghĩ cái gì thế? Nếu sợ thật thì về đi, tôi tự đi một mình!”

Sở Lạc Duy quăng cho cô một ánh mắt lạnh như băng, sau đó quả quyết lướt qua cô, đi về phía trước: “Phải đi khám lại mắt mới được!” Mắt không có vấn đề thì sao có thể để ý tới cô được!

“Ha, rốt cuộc cậu cũng nhận ra mắt cậu mờ rồi đấy hả?” Nếu không thì sao có thể cảm thấy cô không có khí chất chứ hả!

Đây chính là việc mà Kiều Vi Nhã để ý nhất.

Sở Lạc Duy tuyệt nhiên không để ý tới cô nữa, tiếp tục đi về phía trước.

“Này, có phải thế không!” Kiều Vi Nhã vừa đuổi theo vừa hỏi.

Sở Lạc Duy không để ý đến cô nữa, tránh cho việc mình bị tức chết.

Trên núi chẳng còn lại nổi mấy cái cây, mưa vẫn rơi tí tách. Sở Lạc Duy quay lại nắm lấy tay Kiều Vi Nhã: “Mặt đất không dễ đi.”

Kiều Vi Nhã giùng giằng giãy khỏi tay của cậu, nói: “Cậu tự bảo vệ mình đi!”

Sở Lạc Duy: “...”

Rốt cuộc là mắt của cậu mờ đến mức nào mới có thể thích cái người này vậy hả.

Sở Lạc Duy tức giận đi theo phía sau. Người phía trước hoàn toàn không cảm thấy có vấn đề gì, hào hứng tham gia thám hiểm.

“Tôi nói cho cậu biết, ở những chỗ như thế này nhất định phải đi thật nhanh, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều nguy hiểm! Trước kia ông nội vẫn...” Kiều Vi Nhã đang nói đột nhiên im bặt, cô cúi đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Ông nội.

Ông lão Tát Phổ Man, đã rất lâu rồi không ai nhắc đến cái tên này. Kể từ khi Kiều Vi Nhã trở về bên cạnh ba mẹ của mình thì sau đó không ai còn gặp ông lão Tát Phổ Man nữa. Tất cả mọi người đều nói ông đã chết rồi, chỉ là chết ở đâu thì không rõ.

Mà trong hai năm kể từ khi được sinh ra cho đến khi trở về với Kiều Nhã Nguyễn, Kiều Vi Nhã vẫn luôn theo chân ông ấy.

Sở Lạc Duy nhanh chóng bước lên, theo phía sau cô.

Kiều Vi Nhã còn đang cúi đầu nhớ về ông nội của mình, thế nhưng khi bước đến một vị trí lại đột nhiên ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Là cái kia sao?” Kiều Vi Nhã nói rồi nhanh chóng đi qua.

“Cẩn thận!” Lúc Kiều Vi Nhã chuẩn bị túm được bụi cây, Sở Lạc Duy nhanh chóng kéo người lại. Sau đó hai người họ liền thấy phía sau bụi cây đó còn có một cây hoa ăn thịt người. Nếu như không nhờ Sở Lạc Duy kịp thời ra tay thì e rằng Kiều Vi Nhã đã bị thương rồi.

“Hoa ăn thịt người! Sao ở đây lại có cái này?” Kiều Vi Nhã càng thấy hưng phấn hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.