Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2619: Chương 2619: Không hiểu tình hình trong nước thì để chị đây dạy cho cưng [7]




CHỊ Đ Y DẠY CHO CƯNG [7]

Tân Nhạc uống thuốc được một lúc là sẽ đến giờ trị liệu, lần này Mặc Lộ Túc nói thế nào cũng phải đi cùng cô.

“Không được!” Tân Nhạc cương quyết từ chối. Lúc cô trị liệu rất đau đớn, vẻ mặt nhất định rất kinh khủng, cô không muốn cho anh thấy dáng vẻ kinh khủng đó của cô chút nào hết.

Mặc Lộ Túc thản nhiên nhìn cô, bác sĩ đã bị đuổi đi kha khá, Trần Thiện Đồng bị anh giày vò một chốc một lát cũng không bỏ dậy nổi, hôm nay anh rảnh rỗi chẳng có việc gì làm cả cho nên muốn đi theo cô.

Tân Nhạc bị ánh mắt của anh làm cho chột dạ, không nhịn được dời tầm mắt: “Dù sao thì em đã nói không được là không được.”

“Tân Nhạc, hình như em đang nhầm lẫn một việc, không phải anh đang trưng cầu ý kiến của em đâu.”

Tân Nhạc: “...”

Đệch, Viện trưởng Mặc à, phong cách Tổng giám đốc ương ngạnh này của anh là có ý gì hả?

Sự thật chứng minh, cánh tay nhỏ bé của Tân Nhạc sao có thể bắt được cánh tay to của Mặc Lộ Túc, cho nên anh vẫn ngồi xe lăn ngang nhiên xuất hiện trong phòng trị liệu.

Tân Nhạc đi một bước ngoái lại một cái, chỉ muốn đuổi anh đi. Bác sĩ Triệu lại chậm rãi nói: “Thật là lãng mạn.”

Tân Nhạc thiếu chút nữa chết trong phòng trị liệu, lãng mạn ở chỗ nào thế?

Một ma ốm, nhìn một con ma ốm khác mặt mày nhăn nhó, thế mà gọi là lãng mạn à?

Tân Nhạc quay lại nhìn Mặc Lộ Túc đang kiểm tra chất thuốc, “Viện trưởng Mặc à, chuyện này... hay là anh cứ chờ ở bên ngoài đi, Anh ở đây em sẽ căng thẳng đấy.”

“Không sao cả đầu, sau này lúc sinh con nhất định trong em còn kinh khủng hơn, coi như anh luyện tập trước đi.” Lúc nói những lời này Mặc Lộ Túc còn không thèm ngẩng đầu!

Không thèm ngẩng đầu luôn!

Nếu không phải giọng nói kia thực sự vọng tới từ phía anh, Tân Nhạc chắc đã cảm thấy mình nghe nhầm rồi, má, anh zai à anh có ổn không vậy?

Anh bị cái gì nhập vào người à?

Vừa lúc đó, Mặc Lộ Túc bỗng ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tân Nhạc.

Tân Nhạc run lên một cái, sau đó quay đầu lại hiên ngang bất khuất bước lên giường trị liệu, nhắm mắt lại nằm xuống.

Khóe miệng Mặc Lộ Túc hơi nhướng lên, cô không muốn chủ động thì để anh làm là được rồi.

Anh nghĩ, anh không chỉ muốn giữ cô ở lại bên cạnh mình như vậy, đây không phải là điều anh muốn.

Thuốc do bác sĩ Cừu tự mình bào chế, sau đó treo lên từng chút một chảy vào người Tân Nhạc, giường bệnh từ từ được đẩy vào máy, sau đó bác sĩ Cừu liền ấn chốt mở.

Mặc Lộ Túc từ đầu đến cuối vẫn nheo mắt nhìn, theo dõi sự thay đổi của số liệu bên trên.

Nhìn tay của Tân Nhạc từ từ siết chặt, thân thể bắt đầu co lại.

Đột nhiên, Tân Nhạc vốn đang nhắm mắt lại run lên, bàn tay ở bên ngoài của cô được người ta nắm lấy, rất chặt.

Bàn tay kia đầy hơi ấm, không phải bàn tay hơi thô ráp của bác sĩ Triệu.

Trước kia khi cô không chịu nổi cơn đau ở lồng ngực này, bác sĩ Triệu sẽ nắm chặt lấy tay cô để an ủi, nhưng hôm nay cho dù người bên ngoài không nói lời nào, cổ cũng không cảm thấy khó chịu.

Quả nhiên, người đàn ông này là kiếp nạn của cô, nhưng cũng là thuốc giải của cô.

Mặc Lộ Túc nắm chặt lấy bàn tay đang run lẩy bẩy của cô, cảm nhận được sự căng thẳng của cơ thể cô, máy móc quét qua cơ thể cô, giường bệnh từ từ được đặt nằm ngang. Tân Nhạc cũng bắt đầu giãy giụa vì cảm giác nóng chảy trong cơ thể, ngay cả gương mặt vốn xinh xắn cũng trở nên dữ tợn vì cơn đau đớn gia tăng.

Mặc Lộ Túc cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, cuối cùng hơi đứng dậy, đặt cánh tay mình bên môi cô, môi cô đã sớm bị cắn đến chảy máu.

Tân Nhạc đau đến cực hạn, gần như mất hết lý trí, thế nên đã cắn lên cánh tay Mặc Lộ Túc.

“Viện trưởng Mặc.” Y tá đứng bên cạnh giật mình thốt lên một tiếng. Mặc Lộ Túc liếc qua một cái khiến cô ta chỉ có thể im bặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.