Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 1985: Chương 1985: Lời xin lỗi chân thành [8]




“Trên đường đi hai người nói gì với nhau?” Sở Ninh Dực kéo tay của cô xuống, bảo cô ngồi yên.

“Chỉ biểu đạt nỗi khiếp sợ của anh ta khi biết em là Sở phu nhân thôi. Theo lời anh ta nói thì là em đứng cạnh anh chính là cung nữ đứng cạnh Ngọc Hoàng Đại Đế! Mà cô cung nữ này cũng chẳng phải là tiên nữ trên trời mà một thiếu nữ dân gian ngu đần được Ngọc Hoàng Đại Đế tiện tay nhặt được ở cái xó xỉnh nào đó!” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.

“Em không phản bác lại à.”

“Nể tình hai chữ “thiếu nữ”, bản thiếu nữ đây cố duy trì nụ cười ôn hòa cho tới tận lúc xuống xe, không hề nói một câu nào!” Lúc Thủy An Lạc nói đến đây còn có cảm giác tức nghiến răng nghiến lợi.

Sở Ninh Dực: “...”

“Một chữ “thiếu nữ” đã khiến em không phản bác lại rồi, chẳng lẽ không phải câu “thiếu nữ xinh đẹp” mới đạt đến tiêu chuẩn khiến em không phản bác lại sao?”

Thủy An Lạc: “...”

“Má nó, anh ta không những không nói ông đây là thiếu nữ xinh đẹp mà còn bẫy ông đây suốt dọc đường đấy!” Thủy An Lạc đột nhiên xù lông mắng.

Sở Ninh Dực: “...”

Sở Ninh Dực có chút đồng tình mà xoa xoa đầu vợ ngốc nhà mình, đúng là ngốc thật.

“Hắn đâu rồi?”

“Đến cửa bệnh viện là em vào luôn, chắc là đi rồi! Em có cảm giác anh ta cố tình đưa em đi đấy, thấy em có mặt mũi chưa!” Thủy An Lạc khôi phục cảm xúc rất nhanh, đã kịp quên béng chuyện vừa xong rồi.

Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, đi rồi?

Nhưng mà thân phận của Cố Minh Hạo vẫn bày ra đó, cũng có khả năng hắn cố ý đưa cô đi thật.

“Về sau tránh xa hắn ra một chút, em quên chuyện hắn từng nói em là người giúp việc rồi à?” Sở Ninh Dực dạy dỗ.

“Lúc không có chuyện gì thì tất nhiên em sẽ tránh xa anh ta, lại còn nói em là người phàm thiếu não được anh mò được ở dương gian nữa chứ, đúng là ngứa đòn mà!” Thủy An Lạc nói rồi thở dài: “Được rồi, để em dìu anh qua sofa nằm một chút. Bên ngoài đang có tuyết rơi, em nghĩ là sáng mai đường sẽ dày tuyết đấy.”

Sở Ninh Dực gật đầu, tiếng bánh xe lăn di chuyển vang lên, thế nhưng ngoài nó ra còn có một âm thanh cực nhỏ khác, Sở Ninh Dực vẫn cúi đầu nhưng lỗ tai lại giật giật.

Đây là âm thanh của máy bay không người lái?

Thủy An Lạc đỡ Sở Ninh Dực nằm xuống ghế, may mà cái sofa này khá rộng, anh nằm cũng không thấy quá khó chịu.

Sắp xếp cho Sở Ninh Dực xong xuôi, Thủy An Lạc định lên ngủ cùng với con trai.

“Em đi xem có phải cửa sổ đang mở không, anh cảm thấy nhiệt độ trong phòng hơi thấp.” Lúc Thủy An Lạc đứng dậy thì Sở Ninh Dực nắm lấy tay cô.

Thủy An Lạc sửng sốt, quả thật tay của anh hơi lạnh.

“Cửa sổ mà cũng không đóng, đám người của bệnh viện bị làm sao vậy?” Thủy An Lạc nhíu mày nói rồi nhanh chân bước đi. Thủy An Lạc nhìn cửa sổ một chút rồi lại mở khóa ra, sau đó nhíu mày nói: “Đang đóng mà.” Thủy An Lạc nói rồi tiếp tục thò tay thử ở mép cửa, cũng không thấy gió lùa vào rồi mới quay đầu lại: “Có phải máy điều hòa hỏng rồi không?”

Ngay lúc Thủy An Lạc mở cửa sổ thì Sở Ninh Dực nghe rõ tiếng điều khiển của máy bay trực thăng không người lái ở bên ngoài. Thế nên lúc Thủy An Lạc quay lại thì anh đã nhắm mắt vào rồi.

Thủy An Lạc đang lầm bà lầm bầm, thế nhưng cô thấy anh hình như cũng ngủ rồi liền nhẹ chân nhẹ tay đi qua sờ máy điều hòa, sau khi xác định được vẫn ấm mới yên lòng. Cô lấy chăn để đắp cho Sở Ninh Dực rồi ngồi xổm cạnh ghế nhìn anh một lúc lâu, sau đó mới lên giường ngủ cùng con trai.

Tuyết bay đầy trời, trong một khu nhà gần bệnh viện có một cô gái đang nằm trên giường, sắc mặt cô ta trắng bệch không chút máu, nhìn không khác gì người chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.