Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2807: Chương 2807: Sự quan tâm kỳ quặc [5]




Bánh Bao Rau kiêu ngạo, không buồn quay đầu lại, cứ thế đi thẳng lên lầu.

Tin tức của Phong Phong kịp lên trang nhất ngay tức khắc, câu nói ngang ngược của Kiều Nhã Nguyễn trở thành trào lưu mới nhất.

Mà gần như đồng thời, tất cả hình ảnh “mát mẻ” của Trịnh Gia Gia được công bố trên mạng, chuyện này trở thành chủ đề bàn tán hăng say của tất cả mọi người.

Nhưng chẳng có ai đồng tình với Trịnh Gia Gia cả. Dù sao cũng tại tự cô ta không cần mặt mũi tìm tới nhà người ta mà.

Cho nên, Trịnh Gia Gia hoàn toàn bị công ty của cô ta đóng băng, không cho cô ta bất kỳ vai diễn nào nữa.

Khi Trịnh Gia Gia tự tìm tới chỗ quản lý của mình, đúng lúc quản lý đang dẫn dắt nghệ sĩ mới diễn vai phụ của phụ trong phim của Triệu Uyển Uyển, mà trùng hợp thay, người quản lý này năm đó từng dẫn dắt Triệu Uyển Uyển.

“Chị Lưu, chị Lưu, lần này chị phải giúp em, chính chị bảo em đi dựa hơi Phong Phong, chính chị nói thế mà.” Trịnh Gia Gia kéo quản lý của mình, vừa khóc vừa nói.

Chị Lưu mất kiên nhẫn hất cô ta ra, “Tôi bảo cô đi dựa hơi, cũng đâu bảo cô làm lớn chuyện như vậy? Những năm gần đây cô từng thấy tin đồn xấu nào của Phong Phong chưa? Cô chỉ cần dựa hơi theo phim mới của anh ấy, đăng một dòng trạng thái trên weibo rồi tag người ta vào là xong, ai bảo cô làm lớn chuyện như vậy hả?”

“Chị Lưu, không phải chị...”

“Tôi làm sao?”

“Ui chu choa, qua mấy năm mà chị Lưu vẫn không tiến bộ chút nào hết. Trước kia bảo nghệ sĩ ngủ cùng với người ta, bây giờ bắt đầu bảo nghệ sĩ đưa con tới nhà người ta nhận cha nữa à? Chị Lưu vẫn trước sau như một nhỉ.” George cười khà khà nói.

Sắc mặt của chị Lưu có vẻ khó coi. Mấy năm gần đây George cứ dẫn dắt ai là người đó nổi tiếng, hơn nữa rất ít tin đồn. Người ta thành quản lý hàng đầu, chị Lưu đã ghen tị đỏ cả mắt từ lâu rồi. Nhất là, ban đầu Triệu Uyển Uyển do cô ta dẫn dắt, nhưng bây giờ Triệu Uyển Uyển cứ như mặt trời giữa trưa, chỉ thiếu một cơ hội là có thể mơ tưởng tới giải thưởng Oscar rồi.

“George, giọng điệu của cậu như thế là sao hả?”

“Không nghe ra hả? Giọng tự hào đấy, cảm ơn chị Lưu lại giúp Phong Phong nhà chúng tôi nổi thêm một tí nhé.” George mỉm cười.

George đang định nói tiếp, bỗng nhận được điện thoại của Phong Phong.

George bật loa ngoài luôn.

“Cái cô Trịnh Gia Gia kia là người của công ty nào, ông đây không muốn nhìn thấy cô ta ở thành phố A này lần thứ hai nữa. Còn nữa, quản lý của cô ta là thứ đầu óc bã đậu gì thế? Không hiểu phép tắc hay thế nào đây. Anh liên hệ với người đó đi, nếu không biết phép tắc thì dạy dỗ lại, dạy mãi không được thì đuổi ra khỏi thành phố A luôn đi, rảnh quá gây chuyện với ông đây à?”

Phong Phong nói xong, cúp điện thoại cái rụp.

Hai chân Trịnh Gia Gia mềm nhũn, cô ta ngồi bệt luôn xuống đất.

Sắc mặt chị Lưu càng khó coi hơn, lời của Phong Phong, cô ta nghe rất rõ.

George mỉm cười, “Chị Lưu ơi là chị Lưu, chị ở đây bao nhiêu năm rồi mà sao vẫn không hiểu quy tắc thế?” George nói xong, nhìn người của đoàn làm phim, “Này này này, tôi nói mấy người biết, bất kể mấy người bán tin tức ngoài luồng hay thế nào, phải biết một điều là, chuyện tình cảm của Phong Phong không thể tùy tiện tiết lộ. Tất nhiên, chuyện tình cảm của nghệ sĩ dưới trướng tôi cũng không thể tùy tiện tiết lộ. Còn về tin tức sĩ quan đến thăm trường quay gì đó mà ai tiết lộ ra thì cứ dè chừng đấy.”

George nói xong, quay đầu liếc nhìn Triệu Uyển Uyển. Triệu Uyển Uyển lập tức tránh ánh mắt đó, chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

Phong Phong mắng George xong, ném điện thoại lên sofa, nhìn Kiều Nhã Nguyễn đang ăn hoa quả. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, tỏ vẻ dễ thương, “Bà xã ơi, anh xin thề chuyện này không liên quan gì tới anh hết.”

“Cùng nhau vào khách sạn cơ à? Sao em không biết chuyện này nhỉ?” Kiều Nhã Nguyễn lạnh lùng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.