Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2667: Chương 2667: Tổ hợp hai người xấu hổ [3]




Mặc Lộ Túc nhìn đầu Tân Nhạc, hai tay bị cô nắm chặt, trái tim trước giờ luôn bị khuyết rỗng bỗng giờ phút này như bắt đầu được lấp đầy, được một cô gái mang tên Tân Nhạc từ từ lấp đầy.

Tân Nhạc ngẩng lên đối diện với ánh mắt của anh, “Chắc em nên cảm ơn người bác sĩ lạnh lùng năm đó, nếu không vì cô ta, chắc cả đời này em sẽ không gặp được anh mất.”

Mặc Lộ Túc khẽ nhếch môi, chỉ có điều độ cong này của anh không phải sự tự giễu nữa mà dịu dàng như gió xuân.

Mặc Lộ Túc rút tay mình ra kéo Tân Nhạc ngồi xuống đùi mình. Tân Nhạc giật mình, mặt lại bắt đầu đỏ lên.

Động tác này...

Mặc Lộ Túc ôm lấy eo cô, gác cằm lên vai cô, từ từ khép mắt lại giống như một con thuyền nhỏ lênh đênh đã lâu bắt đầu tìm được chỗ để cập bến.

Tân Nhạc đang cứng đờ người cũng từ từ trở nên thả lỏng hơn. Người đàn ông sau lưng cô, người đàn ông đang ôm cô là người mà cả đời này cô yêu nhất, cũng là người mà cô không thể bỏ được.

Tuy trước giờ anh chưa từng nói yêu cô, dù cho cảm thấy hơi hụt hẫng, nhưng thế thì cũng có sao đâu chứ, chỉ cần anh ở đây, vẫn cần có cô là đủ rồi mà nhỉ.

***

Trong lúc tình cảm Mặc Lộ Túc và Tân Nhạc dần ổn định, hôn lễ của Kiều Nhã Nguyễn cũng đã đến giai đoạn đếm ngược.

Mặc Lộ Túc nằm viện nửa tháng mới được ra viện, nhưng vẫn cần phải truyền dịch và thay thuốc. Xét thấy trong nhà đã có một bác sĩ và một Viện trưởng, bác sĩ Lưu cũng vui vẻ tiễn người đi, vì ông quả thật không muốn bị dọa sợ bởi cái IQ khiến người ta thương cảm thay của Viện trưởng nữa.

Lúc Tân Nhạc đỡ Mặc Lộ Túc ra xem, ngoảnh lại thấy người đàn ông đang đứng ở cổng viện đã vỗ tay rồi, “Sao tôi cảm thấy bác sĩ mừng ra mặt thế nhỉ? “

“Tất nhiên rồi, không phải vì cuối cùng Viện trưởng cũng xuất viện đấy sao?” Bác sĩ Lưu càng cười dịu dàng hơn.

Tân Nhạc quăng ông ta một cái đánh mắt, sau đó mở cửa ghế phụ, bên trong truyền ra tiếng nói lạnh lùng của Mặc Lộ Túc: “Bác sĩ Lưu thường xuyên ra ngoài vào giờ làm việc, tiền thưởng và tiền trích phần trăm tháng này có thể trừ rồi.”

Bác sĩ Lưu: “...”

Đệch, anh ta ra ngoài vì cái gì cơ chứ?

Tân Nhạc cười ha hả, sau đó sập thẳng cửa xe lại, nhanh chóng khởi động xe rời đi, không để bác sĩ Lưu có cơ hội nhào lên.

Tân Nhạc vừa cười vừa lái xe, sau đó lại liếc mắt nhìn người đàn ông đang tựa lưng trên ghế, không ngờ anh cũng có mặt đáng yêu như vậy.

“Về thẳng nhà ạ?” Tân Nhạc cất tiếng hỏi.

Mặc Lộ Túc day day trán mình, nhà, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi, nhà là nơi có cô.

“Không phải muốn mua quà cho Kiều Nhã Nguyễn à, tới trung tâm thương mại đi.” Mặc Lộ Túc nhớ từng câu nói của cô.

Tân Nhạc ngẩn ra, ban sáng lúc thu dọn đồ cô cũng chỉ nói nhỏ một câu là chiều sẽ đi mua quà thôi mà, không ngờ anh lại bảo đi luôn.

“Người ngợm anh ổn không?” Tân Nhạc lo lắng, nhưng trong lòng lại thấy hạnh phúc.

“Được mà.” Mặc Lộ Túc nói rồi sờ sờ ngực mình, chắc cũng không có khả năng có thể đi mua với cô, nhưng ngồi một chỗ chờ cô thì vẫn được.

Tân Nhạc ngẫm một hồi vẫn không nỡ để anh đi với mình, “Thật ra mua trên cái trang ***bao cũng được rồi.”

“Chẳng lẽ em muốn để Kiều Nhã Nguyễn nói em mua hàng vỉa hè vài ba đồng tới lấp liếm cô ấy hả?” Mặc Lộ Túc phụt cười.

“Ha ha ha, đúng là Kiều Nhã Nguyễn có nói như thế thật.” Tân Nhạc cười nói, sau đó lại nhìn anh từ gương chiếu hậu, “Kiều Nhã Nguyễn rất xinh mà, hơn nữa trước đây còn thích anh như vậy, tại sao anh không thích cô ấy?”

“Không hợp.” Mặc Lộ Túc nhàn nhạt đáp. Anh không thích một cuộc sống quá diễm lệ, mà cả hai cái Kiều Nhã Nguyễn đều có, cho nên không phải gu của anh.

Tân Nhạc muốn hỏi: Vậy em là hợp rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.