"Ca hậu?"
Úc Noãn Tâm giật mình một chút, rơi vào suy nghĩ trầm lắng.
Sao nàng lại không muốn? Là người hẳn có lòng tham, nhất là
phụ nữ. Sau khi đánh mất tình yêu, sự nghiệp là toàn bộ cuộc sống, mà nàng từ
nhỏ yêu thích hát múa thậm chí đã từng diễn kịch, nếu như có cơ hội tiến quân
vào giới ca hát, điều đó sẽ là thu hoạch lớn nhất của nàng ở làng giải trí, làm
được việc mình thích làm…
Chỉ có điều…
Người đàn ông trước mắt thật lòng muốn giúp nàng sao?
Đôi mắt đẹp trong veo hàm chứa chút ngờ vực do dự, chống lại
cặp mắt đen như cười như không ở trước mặt.
Trong nháy mắt, nàng tự dưng lại thấy hoang mang…
"Bé con, bé Noãn!" Một tiếng rồi lại một tiếng gọi
lớn hơn, gần như làm cho tất cả mọi người trong biệt thự giật mình tỉnh giấc, cực
kỳ lo lắng. Trong đêm khuya thế này, tiếng một người gọi to càng nghe rõ bội lần.
Ngay sau đó, là tiếng người hầu chạy nhanh ở hành lang các tầng,
vừa vội vàng vừa sợ hãi, rồi lại một tiếng"Bé Noãn..."
"Cốc cốc cốc!" Ngoài phòng ngủ vang lên tiếng đập
cửa bất mãn, không có chút nhẹ nhàng.
Úc Noãn Tâm ngồi trên giường, trong nhất thời còn chưa kịp
phản ứng là chuyện gì xảy ra, đến khi tiếng bước chân ầm ĩ cùng tiếng đập cửa
mãnh liệt lọt vào tai nàng, thì nàng mới vội vã đứng dậy chạy ra mở cửa.
Cửa mở, Anna Winslet đứng ở cửa với vẻ mặt bất mãn, sau khi
thấy Úc Noãn Tâm mặc váy ngủ, gương mặt vốn mang theo uất giận âm ỉ càng thêm bất
mãn.
Úc Noãn Tâm sửng sốt.
"Chào phu nhân…" Nàng dè dặt chào hỏi.
Anna Winslet cau mày lại không hài lòng. "Cô đúng là
người rất thích ứng hoàn cảnh? Chẳng lẽ không nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ
bên ngoài sao?"
Hả?
Úc Noãn Tâm giật mình sửng sốt một chút, đi ra cửa phòng mới
nghe được mơ hồ có tiếng gào, hiệu quả cách âm của căn phòng quả là tốt, bởi vậy
nên nàng không nghe thấy được.
"Là tiếng của Hoắc lão phu nhân?"
"Bà đang gọi cô, đến phòng của bà đi!" Anna
Winslet nói với giọng lãnh đạm.
"Gọi tôi?" Úc Noãn Tâm khó hiểu tròn mắt nhìn,
tràn đầy nghi hoặc hỏi thăm: "Hoắc lão phu nhân làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Những lời này ta còn muốn hỏi cô
đây!"
Anna Winslet lộ ra vẻ bất mãn nhìn nàng. "Hôm nay cô
đàn ca khúc gì cho bà nghe, mà tới buổi tối mắt bà vẫn đỏ, hiện giờ lại la hét,
đêm khuya rồi không ngủ được lại ầm ĩ muốn nghe đàn dương cầm. Bình thường mặc
dù bà có chút náo loạn, nhưng không giống kiểu hiện giờ, ngay cả ta đều không
thể ngủ yên được!"
Một tràng lời nói đổ ập xuống khiến Úc Noãn Tâm không khỏi
có chút giật mình, nàng than nhẹ một tiếng:"Xin lỗi, bây giờ tôi sẽ nhanh
chóng đi xem bà cụ."
Nói xong, nhẹ nhàng hạ thấp người, đóng cửa phòng lại.
"Chờ một chút." Anna Winslet gọi nàng lại.
Úc Noãn Tâm quay đầu.
Anna Winslet đi lên phía trước, đôi mắt màu lam khôn khéo
quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới, lạnh lùng nói: "Ta không biết rốt
cuộc con trai ta coi trọng cô điểm nào, thế nhưng ta nhất định phải nhắc nhở cô
một câu. Nếu hiện giờ cô ở bên cạnh nó, ít nhất phải biết hầu hạ nó cho thật tốt.
Lúc này nó còn chưa trở về mà sao cô lại có thể đi ngủ sớm như vậy? Việc này
hoàn toàn đúng là không tôn trọng Hoắc Thiên Kình!"
Trong lòng Úc Noãn Tâm thấy bực bội, người đàn bà trước mắt
này nói làm lòng nàng vô cùng khó chịu, vì vậy liền nhẹ nhàng nói lại: "Hoắc
phu nhân, bà hiểu lầm rồi, tôi chỉ là theo ý Hoắc tiên sinh đánh đàn cho Hoắc
lão phu nhân nghe, đi tới Hoắc gia cũng không phải là dự tính ban đầu của tôi.
Còn nữa, tôi cũng không có dự định trèo cao với tới Hoắc tiên sinh, càng đừng
nói đến việc tôn trọng hay không tôn trọng!"
"Suy nghĩ này rất tốt, bởi vì dù cho cô nghĩ gì thì
cũng chỉ là phí công mà thôi!"
Anna Winslet lãnh đạm nói: "Những người giống như cô,
làm việc trong làng giải trí, làm sao có tình yêu chân chính được? Các người
nghĩ muốn gì, tất nhiên ta rất rõ ràng, cho nên cô phải biết rõ thân phận của
mình. Ở Hoắc gia, chuyện chim sẻ biến thành phượng hoàng tuyệt đối không được
phép xảy ra, chỉ có những cô gái có gia thế môn đăng hộ đối như Phương Nhan mới
có khả năng trở thành con dâu của Hoắc gia!"
Tiếng nói của bà ta lạnh buốt như băng, vang vọng trong hành
lang, liên tiếp gây sự chú ý của người hầu.
Úc Noãn Tâm thầm nắm tay lại, cố nén cơn giận trong lòng xuống,
hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Anna Winslet, không kiêu ngạo không xu nịnh
nói: "Hoắc phu nhân, tôi xin được nhấn mạnh với bà một lần nữa, tôi hoàn
toàn không có hứng thú đối với con trai bà, càng miễn bàn tới chuyện phải gả
vào Hoắc gia."
Gần như là một hơi nói xong câu đó, nàng nhấc chân muốn đi,
nhưng lại xoay người lại, bổ sung thêm một câu:
"Còn nữa, Hoắc phu nhân, tuy là bà đối với người trong
làng giải trí rất có phản cảm, nhưng tôi vẫn muốn nói cho bà, đây cũng là một
loại công việc, chúng tôi cũng cần nỗ lực của bản thân mới có thể thu được
thành công, công việc thì không phân biệt sang hèn, ngay cả người làm vệ sinh
ngoài đường cũng vậy!"
Những kẻ có tiền này thật đúng là buồn chán, dĩ nhiên lại có
thể trông mặt mà bắt hình dong. Nàng không có tư cách gả vào Hoắc gia? Thực sự
là buồn cười, có cho nàng gả vào thì nàng cũng sẽ không vào. Có một người mẹ chồng
khó ở chung như vậy, cuộc sống sau khi kết hôn không biết có bao nhiêu đau khổ.
Cũng không biết sau này sẽ có người con gái nào không may gả vào Hoắc gia, chắc
hẳn là Phương Nhan kia đi!
Sau khi hùng hồn nói xong một tràng này, Úc Noãn Tâm cũng rời
khỏi mà không quay đầu lại, chỉ để lại Anna Winslet sắc mặt trở nên tái nhợt dưới
ngọn đèn, một mình đứng ở nơi đó.
"Bé Noãn, bé Noãn…"
Hoắc lão phu nhân lớn tiếng la hét, ngay khi nhìn thấy Úc
Noãn Tâm thì lập tức im bặt, khuôn mặt vốn giận hờn chuyển sang kinh ngạc vui mừng,
nhưng lập tức lại đè nén xuống, kêu la nói: "Cháu làm gì mà đi chậm vậy,
ta là gọi cháu lâu như thế, sao giờ cháu mới đến? Có phải ngay cả cháu cũng muốn
ngược đãi ta giống với bọn người hầu này không?"