Tất cả mọi người đều hít sâu một hơi lạnh lẽo, nàng không những
chưa được cho phép đã xông vào phòng họp, mà còn dám kêu cả họ lẫn tên của Hoắc
tiên sinh.
Việc này…
Trong mắt Hoắc Thiên Kình từ từ nổi lên một ý cười, nhìn vẻ
mặt giận dữ của Úc Noãn Tâm rồi đứng dậy.
Trợ lý riêng lo lắng liếc nhìn cô gái nhỏ này một cái, nàng
ta thật sự không biết trời cao đất rộng là gì.
"Cuộc họp đến đây kết thúc! Còn nữa…"
Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn nhân viên vừa báo cáo với hắn một
chút, ánh mắt mạnh mẽ bức người:"Trưởng ban Bỉ Đắc, anh báo cáo sai một số
liệu, là tăng lên 9.61% chứ không phải 9.16%. Có những sai phạm tôi chỉ bỏ qua
một lần!" Nói xong liền đi về phía Úc Noãn Tâm, vươn tay ra ôm nàng vào
lòng rồi rời đi.
Trong phòng họp, sắc mặt của trưởng ban Bỉ Đắc đã trở nên trắng
bệch, còn các quản lý khác lại đang sôi nổi suy đoán mối quan hệ giữa Hoắc tiên
sinh và nữ minh tinh này.
"Buông tôi ra!"
Vừa vào phòng tổng tài, Úc Noãn Tâm liền cố sức đẩy Hoắc
Thiên Kình ra, trong mắt rõ ràng mang theo vẻ chán ghét giống như nhìn thấy ôn
dịch.
Hoắc Thiên Kình buông cánh tay đang bị nắm chặt của nàng ra,
xoay người ngồi xuống ghế tổng tài, cả người dựa vào lưng ghế, thong thả nhìn
nàng.
"Tất cả đều là kế hoạch của anh, đúng không?"
Úc Noãn Tâm thấy chính mình thật buồn cười, vốn còn định đến
đây cầu xin hắn buông tha cho Lăng Thần, hắn chính là người khởi xướng làm sao
có thể buông tha cho Lăng Thần được?
"Tài liệu mà Phương Nhan nhìn thấy chính là anh cố ý để
quên, còn anh đang chờ thời cơ đánh Lăng Thần vào nơi vạn kiếp bất phục!"
Hoắc Thiên Kình nhìn đôi mắt đang giận dữ của nàng, cười cười,
đáy mắt lướt qua một tia khen ngợi.
"Vậy em nói xem, tiếp theo tôi sẽ đối phó với vị hôn
phu của em như thế nào đây?"
"Anh muốn nhắm đánh vào Tả Thị!" Úc Noãn Tâm nói
thẳng.
Hoắc Thiên Kình nghe xong, đôi môi mỏng từ từ cong lên, hắn
đứng dậy từng bước một đi tới trước mặt Úc Noãn Tâm, giơ tay lên
"Noãn, tôi thật vui vì em không phải là một bình
hoa!"
Ngón tay thon dài dường như mang theo quyến luyến, khẽ vuốt
ve khuôn mặt nàng, lại bị nàng quay đầu tránh né, chau mày hiện lên một chút
chán ghét.
"Hoắc Thiên Kình, anh tỉ mỉ thiết kế tất cả những chuyện
này không phải là muốn đánh bại Lăng Thần sao? Anh đã đoán chắc tôi sẽ tới nơi
này tìm anh, như vậy cho thấy anh còn có mục đích khác!"
Hoắc Thiên Kình nở nụ cười.
"Thực sự là một cô gái thông minh, em nói đúng, tôi còn
có mục đích khác!"
Úc Noãn Tâm giương mắt nhìn hắn, đôi mắt trong veo lóe lên vẻ
cảnh giác và phẫn nộ.
"Không ngại nói cho em một chút về kế hoạch tiếp theo của
tôi!" Hoắc Thiên Kình giơ tay nâng cằm nàng lên, cúi người ép sát, trong
nháy mắt mùi long đản hương thoang thoảng lan tới hơi thở của nàng…
"Sau khi Tả Lăng Thần nhìn thấy giá đấu thầu của tôi, dựa
vào tính cách của hắn nhất định sẽ dùng cái giá chỉ cao hơn một triệu để trúng
thầu, nhưng hạng mục này vốn đầu tư rất lớn, hắn trúng thầu cũng có nghĩa là một
lượng tiền vốn rất lớn đã bị kiềm chế, đương nhiên, hắn hoàn toàn có thể thông
qua thị trường chứng khoán tiến hành điều tiết khống chế, tin tức Tả Thị trúng
thầu vừa truyền ra, giá cổ phiếu tất nhiên sẽ tăng theo, nhưng mà tôi kịp thời
tiết lộ tin tức giá yết định của Hoắc thị bị lộ, phòng điều tra thương nghiệp
nhất định sẽ nhúng tay vào điều tra, cứ như vậy, cổ phiếu đang lên của Tả Thị tất
nhiên sẽ nhanh chóng rớt giá một cách thê thảm, còn Hoắc Thị hoàn toàn có thể
âm thầm mua vào hàng loạt cổ phiếu bị Tả Thị rao bán trên thị trường, không cần
nhiều, chỉ cần 25%, em có biết con số này có ý nghĩa gì không?"
Úc Noãn Tâm cảm giác được trong lòng rét lạnh, kể cả lưng
cũng đều cảm thấy lạnh cóng, nàng nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiên Kình, chờ hắn
nói hết.
Đôi môi của Hoắc Thiên Kình gần như chạm vào môi nàng, nàng
thấy được sự lạnh lùng và tàn nhẫn tỏa ra từ mắt của hắn, hắn gằn từng tiếng
nói: "25% có nghĩa từ nay về sau Tả Thị sẽ bị Hoắc Thị thôn tính, mà tôi sẽ
trở thành cổ đông lớn nhất của Tả Thị!"
"Lăng Thần sẽ không để cho anh thực hiện được!"Úc
Noãn Tâm trong lòng run lên, nàng lạnh lùng nhìn hắn, cũng gằn từng tiếng trả lời.
Hoắc Thiên Kình giống như bị lời của nàng chọc cười, đứng dậy,
lúc nhìn về phía nàng lần nữa thì trong mắt đã khôi phục vẻ trầm tĩnh vốn có
"Tôi biết hắn đã công bố ra ngoài tin tức đầu tư giai đoạn
đầu, hắn cũng chỉ có thể làm như vậy, nếu không làm sao ổn định được thị trường
cổ phiếu?"
"Sở dĩ Lăng Thần làm như vậy còn có một nguyên nhân, đó
chính là anh ấy căn bản sẽ không rơi vào vụ kiện tội phạm thương nghiệp!"
Úc Noãn Tâm lãnh đạm nói thêm một câu.
Hoắc Thiên Kình nhìn nàng, lắc lắc đầu ra vẻ tiếc nuối:
"Sở dĩ hắn chưa có việc gì, chỉ là vì tôi chưa đem chứng cứ trực tiếp
trình lên!"
Cái gì?
Úc Noãn Tâm nghe xong thân thể run lên, không thể tin nổi
nhìn Hoắc Thiên Kình.
Dường như hắn đã sớm dự đoán được nàng sẽ có phản ứng như vậy,
cong miệng một cách hài lòng, cầm lấy một tài liệu trên bàn giơ lên
"Đây là chứng cứ Tả Thị thu được giá yết định của Hoắc
Thị, chỉ cần giao cho phòng điều tra thương nghiệp, tôi nghĩ bọn họ sẽ rất vui
vẻ tiếp tục điều tra!"
Úc Noãn Tâm nhìn tài liệu trong tay hắn, biết hắn không có bịa
đặt! Người đàn ông này trù tính lâu như vậy, sao có thể không giữ lại lợi thế.
Nghĩ tới đây, rốt cục nàng đã hiểu rõ tất cả…
"Hoắc Thiên Kình, anh không có đem chứng cứ này giao
cho phòng điều tra thương nghiệp mà lại chờ tôi tới, chẳng qua là anh muốn ép
tôi rời xa Lăng Thần, làm cho anh ấy càng rơi sâu vào tuyệt vọng hơn nữa!"
"Không sai, em rất thông minh, chỉ cần em ngoan ngoãn
quay lại bên cạnh tôi, rời xa Tả Lăng Thần trở thành người của Hoắc Thiên Kình
tôi, tất cả đã qua tôi sẽ không truy cứu nữa!" Hoắc Thiên Kình bỡn cợt
nhìn nàng, ánh mắt tham lam như dã thú.
"Nếu như tôi cự tuyệt thì sao?" Úc Noãn Tâm tin rằng
người đàn ông này rất khó đối phó, lạnh lùng nói.
"Em hoàn toàn có thể thử xem, tôi nghĩ nếu như em thực
sự muốn cãi lại ý của tôi, như vậy Lăng Thần của em cả đời này đều phải ở trong
tù!" Hoắc Thiên Kình cười rất thoải mái nhưng lại khiến cho người ta sợ
hãi không thể xem thường…
Lòng Úc Noãn Tâm theo tiếng nói của hắn mà đập "thình
thịch"một tiếng
"Anh có ý gì?"
Nếu như đơn giản chỉ là để lộ bí mật thương nghiệp, loại
tình huống này chỉ cần mời luật sư biện hộ thì có thể không cần lo lắng, đến
lúc đó chỉ cần nộp tiền phạt là được, nhưng Hoắc Thiên Kình nói vậy chẳng lẽ
còn có sự tình gì khác?
"Noãn, tôi là một người làm ăn, tất nhiên trước khi làm
việc gì sẽ lo lắng chu toàn tất cả, chuyện gì đối với tôi có lợi thì tôi sẽ lại
càng lợi dụng "
Hoắc Thiên Kình ném tài liệu trong tay sang một bên, cười cười
nói: "Ở đây không đơn giản chỉ là chứng cứ để lộ bí mật thương nghiệp, còn
có chứng cứ Tả Lăng Thần hợp tác với tổ chức rửa tiền quốc tế! Noãn, tổ chức rửa
tiền quốc tế luôn bị phòng điều tra thương nghiệp coi là đối tượng truy nã, tôi
nghĩ việc ấy em không thể không biết."
Úc Noãn Tâm hô hấp trở nên dồn dập, nàng không nói lời nào
tiến lên mở tài liệu ra.
Quả nhiên đúng theo như lời hắn nói, trong tài liệu có ghi
chép tường tận tất cả hoàn cảnh và số liệu giao dịch, mà lần này Tả Lăng Thần
không ngờ lại bị cuốn vào trong đó.
Sao có thể như vậy?
"Soạt" Nàng đóng tài liệu lại, đôi mắt đẹp lộ vẻ
kiên định: "Lăng Thần anh ấy sẽ không biết rõ mà còn cố tình vi phạm
đâu!"
"Thật là một cô gái ngốc…"
Hoắc Thiên Kình tựa như trìu mến nhìn nàng, sau một phút từ phía
sau ôm lấy nàng, khuôn mặt anh tuấn cúi xuống, đôi môi ám muội để bên tai nàng:
"Trên thương trường không có ai là trong sạch, tôi là như vậy, Tả Lăng Thần
cũng sẽ là như vậy, em cho là chồng sắp cưới của em là thiên sứ cao cao tại thượng
sao? Không ngại nói cho em biết, Tả Lăng Thần cũng giống như tôi, chúng tôi đều
cùng là một loại người, để thu được lợi ích sẽ không từ vận dụng các loại thủ
đoạn, thậm chí là giết người!"
Thân thể của Úc Noãn Tâm run lên, không biết là do hắn ôm
hay bởi vì lời hắn nói…
"Anh nói dối…" Nàng không tin Lăng Thần là người
tàn nhẫn như vậy.
"Em có thể cho rằng tôi nói dối, không sao cả, thế
nhưng tôi muốn nói cho em biết, hạng mục này trên thực tế là tổ chức rửa tiền
quốc tế lợi dụng một công ty ma, thông qua quan hệ vương thất để tổ chức đấu thầu,
lợi nhuận thu được tất nhiên là vô hạn, Tả Lăng Thần biết rõ nguồn gốc của hạng
mục này mà vẫn hợp tác, đây là tác phong của hắn. Cũng đúng, nếu như không có
những chứng cứ và tư liệu này, bất kỳ ai cũng không thể làm gì Tả Lăng Thần được!"
Bàn tay to lớn của Hoắc Thiên Kình vẫn ôm chặt nàng như cũ,
lồng ngực cứng rắn dán vào sau lưng nàng, không khỏi làm nàng cứng đờ…
Nàng biết, nếu hắn nói cho nàng những thứ này, nhất định đã
nắm chắc thắng lợi! Lúc trước trong lòng nàng vẫn cho rằng chuyện này là do
Phương Nhan dựng lên, cho dù Hoắc Thiên Kình muốn đối phó Tả Lăng Thần, nàng
cho rằng hắn cũng không có khả năng quá tuyệt tình, bởi vì Phương Nhan là vợ
chưa cưới của hắn, lẽ nào hắn có thể đem vợ chưa cưới của mình đưa vào tù sao?
Nhưng nàng trăm tính ngàn tính cũng không qua được Hoắc
Thiên Kình đa mưu túc trí, lòng dạ của hắn sâu tới mức nào rốt cuộc hôm nay
nàng đã được lĩnh giáo!
Không sai, chỉ dựa vào việc để lộ bí mật thương nghiệp thì
có thể tạo cho Lăng Thần bao nhiêu đả kích đây?
Hắn muốn chính là triệt tới cùng!
Úc Noãn Tâm lẳng lặng đứng đó, tuy rằng tay nàng đang khẽ
run run, tuy rằng nàng rất muốn lập tức đẩy Hoắc Thiên Kình ra mà rời khỏi nơi
đây, nhưng nàng cố kìm nén. Hoắc Thiên Kình người này làm việc luôn luôn tàn nhẫn,
đúng là nàng có chút lo sợ nếu lỡ như nàng phá cửa ra ngoài, hậu quả của Lăng
Thần sẽ như thế nào đây.
Nếu hắn đã cố tình đợi nàng đến, sẽ không từ bỏ ý đồ!
"Noãn, tôi giữ lại chứng cứ không có đưa ra, nguyên
nhân là vì em!"
Hắn ôm sát thân thể nàng, đôi môi gợi cảm nhẹ nhàng phủ lên
vành tai xinh xắn của nàng, giọng nói trầm thấp cũng mang theo tiếng nỉ non.
"Tả Lăng Thần có thể kinh doanh Tả Thị của hắn như cũ
hay không, hoàn toàn do em quyết định…"
Trong mắt Úc Noãn Tâm dần dần tràn ngập giá rét, loại giá
rét này từ trong lòng nàng chậm rãi thẩm thấu ra đến bên môi, biến thành nụ cười
lạnh…
"Tôi chỉ là công cụ để anh đả kích Lăng Thần mà thôi,
tuy tôi không biết rốt cuộc anh và Lăng Thần có cừu hận gì, nhưng tôi biết nỗi
hận của anh đối với anh ấy cho dù anh ấy ngồi tù cả đời cũng không thể tiêu hết,
anh muốn cho anh ấy cả đời sống trong đau khổ, cho nên không ngừng cướp đi hạnh
phúc vốn thuộc về anh ấy."
Nàng xoay người, nhìn hắn không chớp mắt, chậm rãi phun ra một
câu: "Tôi nghĩ Phương Nhan cũng từng thuộc về Lăng Thần đúng không?"
Nàng không phải kẻ ngốc, sự quan tâm của Phương Nhan đối với
Lăng Thần đã vượt quá mức bạn bè bình thường, làm sao một người phụ nữ có thể
tình nguyện tổn thương chồng sắp cưới của mình chỉ bởi muốn đi giúp đỡ một người
bạn? Chỉ có thể có một nguyên nhân, đó chính là trong lòng Phương Nhan tồn tại
sự áy náy đối với Tả Lăng Thần!
Vì sao cô ấy lại áy náy, nghĩ đến đây cũng chỉ có một điểm,
đó chính là bọn họ đã từng là người yêu!
Khi Noãn Tâm ý thức được điều ấy thì lòng của nàng mơ hồ đau
đớn, nàng biết Lăng Thần rất yêu mình, thế nhưng mọi phụ nữ đều sẽ để ý đến việc
trong lòng người đàn ông mà mình yêu nhất đã từng yêu một phụ nữ khác…
Trong giây lát, trong mắt của Hoắc Thiên Kình lướt qua một
tia phức tạp, giống như đối với tiếng than của nàng hoặc là đối với dũng khí của
nàng có vài phần khen ngợi.
Thấy hắn không nói, Úc Noãn Tâm đột nhiên nở nụ cười, nhưng
lại là một nụ cười lạnh thấm đến xương tủy…
"Trước đây là Phương Nhan, bây giờ là tôi! Đối với anh
mà nói, hạnh phúc của Tả Lăng Thần chính là bất hạnh lớn nhất của anh, cho nên
anh phải cướp đi từng thứ một! Hoắc Thiên Kình, anh thực sự rất đáng thương! Nếu
như tôi là anh tôi thà nhảy lầu tự tử, mà thôi…" Nàng giả vờ nhìn hắn tiếc
rẻ, lại tiếp tục nói: "Phụ nữ bên cạnh anh đều là công cụ ấm giường, người
phụ nữ duy nhất muốn cưới cũng là công cụ dùng để trả thù người khác, cả đời
này anh nhất định phải cô độc, bởi vì anh căn bản không hiểu yêu, căn bản không
hiểu "tình là cái gì" "
Lời của nàng còn chưa nói xong, cằm đã bị bàn tay to của hắn
hung hăng nắm chặt lấy, mạnh đến nỗi nàng muốn chảy nước mắt, nhưng vẫn cắn
răng chịu đựng, dùng ánh mắt tràn đầy tức giận lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.
Nàng biết những lời này đã chọc giận tới hắn, không khó để
nhận ra điều đó từ ánh mắt đột nhiên trở nên cực kỳ âm hàn cùng chiếc cằm cứng
ngắc của hắn. Nàng cố gắng buộc bản thân không nên sợ hãi, tuy nhiên nàng rõ
ràng cảm nhận được khí tức nguy hiểm càng ngày càng dày đặc bao phủ toàn thân hắn…
Tiếng chuông cảnh báo đột nhiên vang lên trong lòng Úc Noãn
Tâm, nàng nói đúng lòng hắn rồi đi? Nhìn dáng vẻ như ma vương chuyển thế, lạnh
lùng đáng sợ này của hắn, tốt nhất là bây giờ hắn bóp chết nàng đi, bằng không
sau này nàng nhất định sẽ không để hắn sống yên ổn!
Ngay lúc nàng cho rằng hắn sẽ đánh mình thì Hoắc Thiên Kình
lại buông cằm nàng ra, đột nhiên cong miệng từ từ cười lớn, mạnh mẽ áp sát vào,
hơi thở nam tính lạnh lẽo lập tức bao phủ xung quanh Úc Noãn Tâm.
"Anh muốn làm gì?"
Úc Noãn Tâm kinh hãi, bộ dáng này của hắn còn đáng sợ hơn vẻ
tức giận vừa rồi, lưng nàng lập tức cứng đơ, vẻ cảnh giác trên mặt sớm đã thay
thế vẻ lạnh lùng vừa nãy!
"Tôi làm em căng thẳng sao? Vừa rồi không phải em nói rất
dũng cảm sao?" Biểu tình chống đối của Úc Noãn Tâm ở trong mắt của Hoắc
Thiên Kình lại là một loại khiêu chiến không lời!
Sao chứ?
Hắn khiến nàng chán ghét như vậy sao?
"Em đã đoán được quan hệ trước kia của Phương Nhan và Tả
Lăng Thần, vậy nên hiểu rõ, Hoắc Thiên Kình tôi có thể làm được lần đầu tiên,
dĩ nhiên cũng có thể làm được lần thứ hai!"
Bên môi Hoắc Thiên Kình nở ra một nụ cười "ngây thơ vô
hại", đôi mắt lóe ra tia sáng sắc như mắt chim ưng:"Cho nên đừng cố gắng
khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, tôi đã nói sẽ cho em một cơ hội cuối cùng! Tả
Lăng Thần ngồi tù hay là vững vàng ngồi ở vị trí chủ tịch của hắn, vậy phải xem
em rồi!"
Úc Noãn Tâm nghe xong, trái lại chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, lửa
giận trong nháy mắt đã biến mất, khuôn mặt xinh đẹp im lặng như một pho tượng
làm bằng ngọc, sau một lúc lâu, rốt cuộc nàng nhếch môi, nhưng đó là một nụ cười
gượng gạo châm chọc…
"Hoắc Thiên Kình, anh đã có được thứ anh muốn, tôi còn
có thể có lựa chọn nào khác sao? Khi tôi bước vào căn phòng làm việc này thì có
nghĩa tôi đã thua rồi!"
Giọng của nàng trở nên cực kỳ bình tĩnh và lý trí, gằn từng
tiếng mà nói: "Tôi đáp ứng anh rời xa Lăng Thần, ở bên cạnh anh một năm!
Nhưng anh phải thực hiện lời hứa của mình, đem những chứng cứ này tiêu hủy!"
Úc Noãn Tâm nói xong, cứ tưởng rằng Hoắc Thiên Kình sẽ gật đầu,
chợt thấy bàn tay to của hắn vẫy qua, lắc đầu cười nhẹ.
Tim nàng đập không ngừng, hắn còn muốn làm cái gì? Nàng đã
ra một quyết định mà cả đời này chính mình cũng không tha thứ được rồi, hắn dĩ
nhiên lại cự tuyệt?
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?"
"Cô bé ngoan, hiện tại tôi muốn không chỉ là một
năm!" Hoắc Thiên Kình thở dài, hơi thở nóng bỏng phun lên khuôn mặt nhỏ nhắn
của nàng, ngữ khí tuy nhẹ nhưng khiến nàng hoàn toàn tuyệt vọng.
"Trở thành người đàn bà của tôi… Ở lại bên cạnh tôi,
cho đến khi tôi chán mới thôi!"
Hắn tới gần nàng, tiếng nói ma mỵ chậm rãi buông xuống,
"Nói khó nghe một chút, em chính là nhân tình của tôi, lúc nào buông tha
cho em còn phải xem tâm trạng của tôi, có lẽ là cả đời!"
Tuy rằng ngay cả hắn cũng không biết quyết định này đến tột
cùng là xuất phát từ nguyên nhân gì, nhưng hắn biết một điều thân thể của người
phụ nữ này khiến hắn thèm nhỏ dãi không quên, đã như vậy, hắn sẽ không ủy khuất
nhu cầu của bản thân!
Lời của Hoắc Thiên Kình rốt cục đã thành công đánh tan vẻ lạnh
lùng bình tĩnh trong mắt Úc Noãn Tâm
Nàng đột nhiên trợn to đôi mắt đẹp, vẻ mặt không thể tin nổi:
"Hoắc Thiên Kình, sao anh có thể lật lọng như vậy? Lần trước rõ ràng anh
đã nói chỉ là một năm, là anh nói sẽ cho tôi một cơ hội cuối cùng! Anh dựa vào
cái gì mà phủ định lời mình đã nói?"
Hoắc Thiên Kình không giận mà còn cười, bên môi nở một nụ cười
cuồng dã: "Dựa vào việc tôi đã để ý em rồi…"
Tiếp đó, đôi môi của hắn vô cùng thân thiết dời đến cánh môi
hồng của nàng, dán sát vào môi nàng, ái muội nói nhỏ: "Đột nhiên tôi cảm
thấy thời gian một năm dường như quá ngắn, có trách thì nên trách cơ thể của em
quá mê người đi, mà theo như lời tôi nói cho em một cơ hội cuối cùng hẳn là
đúng rồi, cho em cơ hội cuối cùng cầu xin tôi! Tôi không chỉ muốn em ở lại bên
cạnh tôi, còn muốn em cam tâm tình nguyện ở lại!"
"Hoắc Thiên Kình, anh không nên quá đáng, tôi đã đáp ứng
anh rời xa Lăng Thần, anh không có quyền yêu cầu hơn nữa!" Úc Noãn Tâm hận
đến nghiến răng, trong mắt lộ vẻ hận ý.
"Đương nhiên là tôi có quyền!"
Hoắc Thiên Kình nghe vậy, hắn cúi đầu cười ra tiếng, tiếng
cười hùng hậu vang vọng trong lồng ngực: "Lợi thế trong tay tôi rất nhiều,
tỷ như có liên quan đến phim nóng của em, tỷ như tiền đồ của Lăng Thần…"
"Nếu như tôi không đáp ứng thì sao?"
Nàng cắt đứt lời hắn, nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt dũng cảm và
kiên định: "Cùng lắm thì tôi đem chuyện này nói cho Lăng Thần, anh ấy yêu
tôi, dĩ nhiên sẽ không cho anh thực hiện được, cho dù phim nóng phát ra ngoài
thì thế nào? Cùng lắm thì tôi không thể làm nghệ sĩ, không thể ca hát cùng đóng
phim, anh có thể làm gì được tôi?"
Mái tóc đen dài theo động tác quật cường của nàng mà nhẹ
nhàng lay động, che hết một nửa gương mặt xinh đẹp của nàng, lại tăng thêm vài
phần quyến rũ.
Cặp mắt sâu thẳm của Hoắc Thiên Kình vì vậy mà không khỏi ảm
đạm, hắn phải thừa nhận hắn đã mê muội nàng rồi, nhịn không được muốn nếm thử sự
ngọt ngào của nàng một lần nữa, sau ba năm, lần thứ hai chiếm được thân thể của
nàng, hắn đã quyết định muốn nàng! Bất chấp tất cả cũng phải có được nàng!!!
Hắn cúi đầu cười ra tiếng, giống như nghe được một câu chuyện
rất buồn cười.
"Thật là có khí khái, không biết Úc lão tiên sinh sau
khi nghe được những lời này của em, có thể hay không bị vẻ cứng cỏi của con gái
mình kích động đến rơi nước mắt đây? Hoặc là bệnh tình liền chuyển biến tốt đẹp?"
Tay hắn khẽ vuốt tóc nàng, sau đó dịu dàng nhìn chiếc cổ mảnh
khảnh của nàng, cảm nhận được động mạch cổ của nàng đập mạnh mẽ.
Ngữ khí lạnh lùng tới mức không gì sánh được!
Úc Noãn Tâm hít một hơi, bỗng giương mắt lên, đôi mắt vô
cùng trong trẻo nhìn thẳng vào mắt hắn, sau một lúc lâu, cố kìm nén sợ hãi
trong lòng, gằn từng tiếng nói:
"Đây là lợi thế thứ ba của anh?"
Hoắc Thiên Kình cười hài lòng, nhẹ nhàng nhéo chiếc mũi nhỏ
của nàng, trong mắt tràn ngập sủng nịch, sau đó, cúi người cho nàng một cái hôn
tán thưởng: "Thực sự là tôi càng ngày càng thích sự thông minh và bình
tĩnh của em."
Úc Noãn Tâm lạnh lùng nhìn hắn, sau đó cười với hắn, cười một
cách thật mỉa mai, thật bất lực…
"Hoắc đại tổng tài cao cao tại thượng lại có thể dùng
cách uy hiếp tầm thường như vậy, thực sự là thật đáng thương…"