Hòn đảo ở Tây Ban Nha quả thực là một nơi vô cùng tươi đẹp,
chìm đắm trong ánh nắng mặt trời ấm áp, phong cảnh kiều diễm, bầu trời xanh biếc
cùng nước biển ấm áp, chính những tài sản này là điều kiện để hấp dẫn đông đảo
người trong thương giới đến du lịch.
Một chiếc du thuyền xa hoa đang giương buồm lướt trên miền
biển đa tình này…
Trên mặt biển xanh biếc, chiếc du thuyền lộng lẫy toát ra một
sức hấp dẫn xa xỉ. Ánh đèn thủy tinh lấp lánh giữa màn đêm chiếu rọi cả một
vùng biển xinh đẹp xung quanh.
Chiếc du thuyền xa xỉ này chỉ dành cho quý tộc danh môn tiêu
khiển. Trên khắp toàn cầu chỉ có 50 người được tham gia. Xung quanh du thuyền đậu
đầy phi cơ trực thăng, tàu ngầm, ca nô, các loại phương tiện để chú ý tới an
toàn cùng sự riêng tư của các hội viên.
Ban đêm, đèn của khu nghỉ mát chiếu sáng rực rỡ, kia là nơi
xuất hiện những vị khách có lai lịch không tầm thường. Buổi tiệc đêm đầy xa xỉ
tràn ngập những nhân sĩ quan lại của giới kinh doanh.
Noãn Tâm cùng Hoắc Thiên Kình sánh bước vào trong hội trường
khiến tất cả mọi người trở nên yên ắng. Những phụ nữ ăn mặc xa hoa lộng lẫy đắm
đuối nhìn vào hình ảnh anh tuấn bất phàm của hắn. Còn những người đàn ông lại
nhìn nàng với ánh mắt đầy dò xét tham lam không hề giấu diếm như muốn bóc trần
thân thể nàng
Nhất thời, toàn bộ ánh mắt trong hội trường đều dừng lại
trên cặp đôi trước mắt, dường như ánh sáng cả vũ trụ đang ngưng tụ tại đây.
Noãn Tâm chợt cảm thấy bất an, nàng khẽ nắm tay vào làn váy.
Tuy là diễn viên nhưng nàng vẫn không có thói quen bị nhiều người như vậy nhìn
chằm chặp
Ánh mắt đảo đến cô gái bên cạnh, nét mặt lộ vẻ thận trọng,
trái lại đôi môi mỏng của Hoắc Thiên Kình hơi nhếch lên
"Thiên Kình, cuối cùng thì cậu cũng tới. Thật hân hạnh
được cậu bỏ ra chút thời gian để tham dự" Giọng của một người lớn tuổi
sang sảng vang lên.
"Phương gia gia vậy là quá khách khí rồi. Lần này tổ chức
trên du thuyền, sao cháu lại không tham gia chứ."Trên mặt Hoắc Thiên Kình
lộ ra chút ý cười
Con gái Phương lão gia, tiểu thư Phương thị, có hôn ước với
Hoắc Thiên Kình. tuy Phương lão gia không tham gia thương giới nhưng lại là
nhân vật tầm cỡ trong giới chính trị, do đó Phương thị chưa bao giờ hỏi gì nhiều.
Hội du thuyền lần này đa số là chính trị gia cùng thương nhân, Phương thị không
nằm trong số đó.
"Thiên Kình, Nhan Nhi là vị hôn thê của cậu, sao lại vẫn
còn gọi Phương gia gia Phương gia gia vậy ?" Phương lão gia cố ý xịu mặt,
nói với vẻ không hài lòng.
Hắn chỉ cười, không nói gì.
Phương lão gia thấy thế cũng chẳng nói gì thêm, chuyển hướng
ánh mắt sang người phụ nữ bên cạnh hắn.
Ánh mắt chằm chằm của lão làm nàng cảm thấy không được tự
nhiên, nàng khẽ hạ mắt, nhìn xuống đất.
"Thiên Kình."
Phương lão gia cười khẽ: "Đây là cậu định ra oai phủ đầu
sao? Cháu gái ta là vị hôn thê của cậu mà cậu còn chẳng thèm mang tới đây, thật
đúng là không có gì để nói."
Úc Noãn Tâm chợt bừng tỉnh, nàng như hiểu rõ ý nghĩa cái
nhìn của lão gia này, vội vã rút tay mình khỏi tay hắn, nhưng lại bị hắn giữ lại.
Dường như hắn cũng phát hiện ra nàng đang nghĩ gì, vỗ nhè nhẹ
tay nàng như để trấn an.
Hành động này vô tình lại đập trọn vẹn vào mắt Phương lão
gia.
"Phương gia gia, chẳng lẽ ông lại quên rằng gần đây
Nhan Nhi không thích tham gia vào yến tiệc? Đây không phải là nơi thích hợp cho
cô ấy. Cháu cũng vì lo lắng cô ấy sẽ buồn chán nên mới không đưa cô ấy
đi." Hoắc Thiên Kình hờ hững phản bác.
Phương lão gia cười cười, gật đầu.
Ông ta luôn xem trọng Hoắc Thiên Kình. Hắn là kẻ làm ăn luôn
nói đến mánh khóe thủ đoạn, điều duy nhất ông không hài lòng là chung quanh hắn
có quá nhiều đàn bà, nhưng xem xét kĩ thì đấy cũng là chuyện thường tình
Một người đàn ông ưu tú như vậy, ở cạnh duy nhất một người
đàn bà là điều không thể, bên ngoài có đàn bà cũng không có gì đáng trách, chỉ
cần sau khi kết hôn hắn không như vậy nữa là được.
Loại người như Hoắc Thiên Kình, mấy năm nay chỉ qua lại với
một ngôi sao là một sự cố gắng rất lớn. Người đàn bà có thể ở lại bên hắn chắc
chắn không phải là một con người đơn giản, xem chừng như cô gái trước mắt đã đắc
tội với người đàn bà kia. Phương lão gia cũng thấy có đôi chút ấn tượng với cô
gái này.
Nghĩ đến đây, Phương lão gia có chút yên lòng, Thiên Kình
không mang người đàn bà ghê gớm kia tới tham dự có phải hay không là một dấu hiệu
không tốt trong mối quan hệ của hai người?
"Thiên Kình, cháu gái ta về sau này giao cho cậu cả, cậu
phải bảo vệ nó thật tốt mới được, phải rồi, cậu định bao giờ xem ngày cưới?"
Phương lão gia cười hỏi.
"Gần đây rất bận, không có thời gian cho chuyện hôn
nhân." Thiên Kình trả lời thẳng thắn
Đáy mắt Phương lão gia hiện lên chút xấu hổ, ý muốn xoa dịu,
nói: "Ta hiểu cậu bận, nhưng trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là chuyện tự
nhiên, tuy rằng đám hỏi của hai người là một dạng buôn bán nhưng chẳng lẽ nhiều
năm như vậy vẫn không có tình cảm ư?"
"Như lời ông nói, cháu sẽ mau chóng định ngày cưới."
Thiên Kình đưa ra đề nghị thương lượng.
"Được, chỉ cần có những lời này của cậu là ta yên tâm,
nào, để ta giới thiệu cho cậu một vài quan lớn trong giới chính trị cho biết một
chút." Phương lão gia vội vàng nói.
Hoắc Thiên Kình gật đầu, ý bảo nàng đứng chờ, đi cùng với
Phương lão gia.
Xung quanh đầy những trai tài, gái sắc nổi tiếng đi qua đi lại
không ngớt, tiếng cười nói trầm thấp lan ra toàn bữa tiệc, ở nơi này có rất nhiều
cuộc nói chuyện xã giao giữa các ngôi sao nam nữ.
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng tới một góc, thư thái cầm một ly
champagne từ tay người phục vụ, chầm chậm nhấm nháp, lười nhác không để ý xung
quanh.
Loại thế giới như thế này nàng thật sự không muốn tham gia,
đổi lại chắc chắn thích hợp với Ngu Ngọc hơn.
Thích hợp cả với cái người "Nhan Nhi" trong miệng
hắn thốt ra.
Thì ra, hắn đã có vị hôn thê….
Chân mày nàng hơi nhíu lên nghi hoặc, ánh mắt chuyển dần đến
thân ảnh cao lớn lừng lững của người đàn ông kia.
Trong đám người đó, Hoắc Thiên Kình nổi bật lên với dáng vẻ
vô cùng anh tuấn, khí chất thư thái toát ra từ người hắn làm hắn giống như
"hạc giữa bầy gà".
Cũng phải, con người có khả năng nắm trong tay vận mệnh của
mọi người như hắn, việc kết hôn hiển nhiên là không cần lo.
Nhưng, hắn đã có vị hôn thê thì vì sao lại thân thiết với
Ngu Ngọc như thế? Lẽ nào người đàn ông quyền lực đều là loại người như vậy?
Không, chắc không phải tất cả….
Ít nhất Lăng Thần cũng sẽ không phải cái loại này.
Rượu champagne sóng sánh gợn lăn tăn trong ly, mắt nàng hơi
tối lại, lòng hơi gờn gợn như thứ rượu kia.
Lăng Thần, cái tên này, mỗi khi nghĩ đến lại làm nàng cảm thấy
đau đớn
Vì muốn quên anh đi mà nàng gắng không xem bản tin kinh tế,
cũng không đi hỏi thăm về anh. Nhưng thật buồn cười, nàng vẫn không quên được
anh.
"Tả Lăng Thần." Ba chữ này như được khắc vào lòng
nàng, in lại dấu vết thật sâu.
Nàng khẽ thở dài, uống cạn sạch li rượu, nhẹ nhàng xoay mình
lại, không nghĩ lại đụng phải một người đàn ông.
"Xin lỗi, tôi không cố ý…" Thấy ánh mắt sáng ngời
của người đàn ông kia, Noãn Tâm vội vàng nói, hấp tấp rời đi.
"Không nên bỏ đi nhanh như vậy.."
Người đàn ông này nhìn tuổi khoảng trung niên, gặp được nàng
kiều diễm như một nữ thần, cặp mắt lam lóe sáng như dã thú.
"Xin lỗi ngài, tôi còn có việc" Nàng vô tình quay
về phía Hoắc Thiên Kình nhưng không nhìn thấy hắn đâu.
"Chuyện gì tôi có khả năng làm được thì cứ nói cho tôi,
tôi nhất định sẽ giải quyết cho cô, chúng ta qua bên kia từ từ trò chuyện."
Người đàn ông ngoại quốc này chưa đợi nàng phản đối đã đưa một
tay như gọng kìm giữ chặt cánh tay nàng, còn tay kia nắm lấy bả vai của nàng, nửa
ôm nửa kéo lôi nàng đi.
Nàng muốn gọi cũng không thể gọi, bởi vì lúc này, nếu kêu to
tiếng lên nhất định sẽ rất mất mặt, thế nhưng….
"Cô thật sự rất đẹp, cô tên gì?" Người đàn ông ngoại
quốc hỏi, tha nàng đến một góc khuất người, si mê nhìn nàng mà nói, luôn miệng ca
ngợi vẻ đẹp nữ tính của nàng.
Thấy ông ta chưa có hành động gì vô sỉ, trái tim vốn đang sợ
hãi của nàng có chút được trấn an, vừa cảnh giác nhìn ông ta lại vừa tìm cách
chạy trốn
Người đàn ông này thấy thế, khóe miệng chợt nở một nụ cười
"Không nên sợ, cô yên tâm, tôi không ép cô làm cái gì hết,
chỉ là muốn làm bạn với cô, thế nào?"
"Làm bạn?" Úc Noãn Tâm trong lòng không khỏi châm
chọc, nam nữ nơi này có tồn tại thứ gọi là bạn sao?
Trong mắt ông ta, nàng như thế nào nàng hiểu rất rõ.
"Tôi chỉ là một người đàn bà bình thường, không xứng
làm bạn của ngài, thật không phải, tôi đi trước." Nàng nhẹ giọng nói.
"Aiz" Người đàn ông người ngoại quốc vươn tay ra
ngăn cản nàng, sau một khắc ôm choàng lấy nàng.
"Ông buông ra cho tôi." Noãn Tâm kinh ngạc giãy dụa,
trừng đôi mắt đẹp lên nhìn hắn
Trời ạ, nàng sao lại gặp gỡ cái loại người đàn ông như thế
này cơ chứ.
"Được được, tôi buông, không nên hoảng sợ." Người
đàn ông ngoại quốc cũng không nóng nảy, thấy vẻ mặt sợ hãi của nàng vội thả
nàng ra.
Noãn Tâm chưa hoàn hồn, nhìn ông ta.
Người đàn ông này thấy có chút xấu hổ, cười cười nói:
"Mong cô không thấy phiền, tôi rất thích cô, xung quanh tôi rất ít người
có vẻ đẹp thuần khiết Á Châu như vậy, cho nên tôi mới có hành động lỗ mãng. Nếu
thật sự kinh động cô, mong thứ lỗi."
Noãn Tâm cũng không ngờ ông ta chủ động xin lỗi mình, giật
mình nhìn lướt qua ông ta, cũng không tồi. Không biết ông ta có cùng loại với Cổ
tiên sinh và cái tên đạo diễn kia không.
"Không sao." Nàng tự nhiên thốt ra. "Chỉ là,
tôi và ngài cũng không quen, không cần thiết."
Người đàn ông người ngoại quốc nghe vậy, môi hơi cong lên tiếc
nuối, sau đó ông ta cầm ra hai ly rượu.
"Có quen hay không tự nhiên sẽ biết ngay, như vậy đi, để
xin lỗi tiểu thư, ly rượu này tôi tự phạt." Nói xong ông ta ngửa cổ lên uống
hết ly rượu.
Noãn Tâm nhìn ông ta nuốt rượu.
Một ly rượu khác đột nhiên đưa đến trước mặt nàng.
"Tiểu thư, nếu bằng lòng tha thứ cho tôi, xin mời uống
ly rượu này." Người đàn ông ngoại quốc dường như không muốn thả nàng đi, vẻ
mặt đầy hứng thú nhìn nàng.
Nàng trong lòng bỗng hoảng hốt.
"Tôi không uống được loại rượu này."
Đùa kiểu gì vậy, rượu kia mà tiến vào bụng thì nàng thế nào
cũng ngã ngay xuống mất, không được… không được….
"Tiểu thư coi thường tôi? Có lẽ là không muốn tha thứ
cho tôi?" Người đàn ông này không ngừng lả lơi.
"Thật đó, tôi thật sự không uống được rượu."
"Uống đi, uống xong ly rượu này tôi cho cô đi."
Người đàn ông đưa chén rượu tới trước mặt nàng. Giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng
mang theo mệnh lệnh
"Không."
Nàng vừa định đưa tay ra ngăn cản thì đột nhiên chén rượu
thoáng chốc bị một bàn tay khéo léo đoạt lấy.
Hai người đồng thời quay người lại.
Nàng chợt mở to mắt nhìn.
"Đặc Lạp Tư, thân là người buôn bán lớn, kiếm chuyện với
một người đàn bà không phải tác phong của anh."Hoắc Thiên Kình dễ dàng đoạt
lấy ly rượu, trên môi hắn chỉ có chút thờ ơ, trong đáy mắt hắn tuyệt nhiên
không có chút ý cười nào.
"A, hóa ra là Hoắc tiên sinh, chúng ta đã lâu không gặp
rồi."
Người đàn ông tên Đặc Lạp Tư cười lớn, chủ động ôm Hoắc
Thiên Kình một cái xã giao, rồi thoáng nhìn qua Úc Noãn Tâm.
"Hoắc tiên sinh biết cô gái này sao?"
Hoắc Thiên Kình hơi nhếch miệng, vươn tay nắm lấy tay nàng,
không trả lời mà dùng hành động vừa rồi chứng minh quan hệ của hai người.
"Sao em lại đắc tội với Đặc Lạp Tư tiên sinh?" Một
câu hỏi, nhưng lại rõ ràng lộ ra vẻ thờ ơ không để ý.
"Tôi, tôi … tôi không có." Nàng nhẹ giọng kháng
nghị.
Khóe miệng hắn có chút nhếch lên, cặp mắt ưng hẹp dài dừng lại
ở người đàn ông đối diện, nhấc ly rượu trên tay lên.
"Đặc Lạp Tư tiên sinh, nếu như người đàn bà không hiểu
chuyện của tôi có gì đắc tội ngài, Hoắc mỗ xin nhận lỗi!"
Đặc Lạp Tư cả kinh, lập tức cười xòa: "Nào có, tôi nào
có lá gan lớn như vậy mà uống rượu tạ tội của Hoắc tiên sinh, hóa ra vị tiểu
thư này là người của Hoắc tiên sinh mang đến, thất lễ, thất lễ." Nói xong,
ông ta tiếp nhận ly rượu từ tay Hoắc Thiên Kình, uống cạn một hơi.
Có một số người có thể đắc tội, nhưng có những người tuyệt đối
không thể làm mích lòng.
Hoắc Thiên Kình nhìn ông ta, vẻ mặt hờ hững.
"Hoắc tiên sinh."
Đặc Lạp Tư đem ly rượu không đưa cho người phục vụ đang chạy
qua chạy lại, rồi nói: "Hoắc tiên sinh tuổi trẻ tài cao, xem ra chung
quanh ngài toàn là những mỹ nữ à, mỹ nhân thích anh hùng, những lời này quả thật
không sai chút nào."
Hoắc Thiên Kình khóe môi hơi giần giật. "Quá
khen!"
Đặc Lạp Tư hướng ánh mắt tới Noãn Tâm, trong mắt mang theo một
tia tham lam. "Không biết vị tiểu thư này có thể ở bên Hoắc Tiên Sinh bao
lâu?"
"Có ý gì?" Hoắc Thiên Kình biết rõ còn cố hỏi, vẫn
tỏ ra thờ ơ không để tâm.
"Là như vậy, bình thường tôi cũng không có quá nhiều
ham thích, lại vừa khéo trong số đó bao gồm mỹ nữ, hôm nay thấy vị tiểu thư
này, thật rất yêu thích, nếu như có ngày nào đó Hoắc Tiên Sinh chán ghét cô ấy,
nhất định phải nói cho tôi một tiếng." Đặc Lạp Tư cười ha hả, ý nghĩ tham
lam không cần nói cũng lộ ra.
Noãn Tâm cũng ngẩn người, tim đập "thình thịch" một
tiếng, nàng vô thức quay đầu nhìn sang Hoắc Thiên Kình.
Thế mà…
Hoắc Thiên Kình, ngoài ý muốn, lại nhếch miệng lên cười, chớp
mắt một cái nói: "Được!"
"Ha hả, Hoắc Tiên Sinh thật là rộng lượng nha." Đặc
Lạp Tư cảm thấy thực thỏa mãn, cười đến toe toét miệng.
Sắc mặt Úc Noãn Tâm chợt trở nên tái nhợt…
Nàng không ngờ Hoắc Thiên Kình chỉ là coi nàng như y phục,
nói cho ai thì cho người ấy!
Trái tim đột nhiên nảy lên, tựa như bị người ta xé toạc một
cái, nứt ra một lỗ hổng lớn, đau đớn không nguôi.
"Đặc Lạp Tư tiên sinh, bữa tiệc bắt đầu rồi, cáo từ"
Hoắc Thiên Kình thấy sắc mặt của nàng tái nhợt, vươn cánh tay rắn chắc qua lưng
nàng, rời đi.
Đặc Lạp Tư nhìn theo bóng hình mỹ lệ của Úc Noãn Tâm, nước
dãi cũng nhanh chóng muốn chảy xuống…
Trong bữa tiệc đầy những con người tinh anh của thương giới
và các phú hào, vương tôn quý tộc của các quốc gia.
Trong mắt tất cả mọi người, Úc Noãn Tâm giống như búp bê,
nhìn Hoắc Thiên Kình đi khắp nơi trò chuyện rất vui vẻ, dường như thục nữ danh
môn ai cũng như ai, cũng nũng nịu làm duyên trong lòng hắn.
Tất cả mọi thứ đều không liên quan đến nàng.
Nàng, chỉ là đang thực hiện hứa hẹn của mình mà thôi.
"Hoắc tiên sinh, người đàn bà bên cạnh ngài là ai vậy?
Chẳng khác gì đầu gỗ. Nhất định là không biết làm thế nào cho ngài vui vẻ
nha." Một vị tiểu thư xinh đẹp không chút khách khí ngồi trong lòng hắn,
ngón tay không ngừng quyến luyến để trên đùi của hắn, nhìn Úc Noãn Tâm mà cười
nhạt.
Úc Noãn Tâm im lặng uống từng ngụm champagne một, như là
không chịu ảnh hưởng chút nào bởi lời nói của cô ta.
Cứ như thế, màn này lặp lại không biết bao nhiêu lần, khiến
nàng đã thành thói quen.
Khóe mắt Hoắc Thiên Kình liếc qua gương mặt của nàng, hắn
không phản đối cũng không trả lời vấn đề của vị tiểu thư kia, ngược lại chỉ cười
tà mị mà nói: "Cô ta không biết cách làm tôi vui vẻ, cô tin mình làm được
sao?"
"Đương nhiên, Hoắc tiên tinh…. đêm nay người ta muốn mời
ngài, tôi theo hầu hạ ngài đêm nay được không?"Vị tiểu thư kia cho rằng được
có cơ hội, vội như lươn trườn vào trong lòng hắn.
"Đúng vậy! Ai chẳng biết Thù Lỵ Á tiểu thư ái mộ Hoắc
Tiên Sinh đã lâu, đêm nay ngài nhất định phải nể mặt Thù Lỵ Á tiểu thư
nha." Một vị thân sĩ người Anh mỉm cười nói một câu, sau đó lại nhìn vào mặt
Úc Noãn Tâm.
"Vị tiểu thư này là người châu Á? Thật đẹp nha! Hoắc
tiên sinh, đây là người của ngài à?"
Hoắc Thiên Kình nhìn lướt qua nàng, đáy mắt mang một tia
không hài lòng, nói: "Đối với tôi, đàn bà chẳng qua cũng chỉ là để bày biện
mà thôi!"
"Haha. Đây chính là phong cách của Hoắc tiên sinh
nha." Vị thân sĩ người Anh trong lòng yên tâm, vẫy vẫy tay: "Tiểu thư
Á châu, tới bên này uống ly rượu cùng tôi!"
Nếu đã không phải người đàn bà mà Hoắc Thiên Kình coi trọng,
anh ta không cần phải lo lắng. Vả lại ở đây không ai không biết Hoắc tiên tinh
đối xử với đàn bà rất hào phóng nhưng lại cực kỳ tuyệt tình!
Nàng giật mình, tay cầm chén rượu chợt cứng ngắc lại.
"Sao vậy? Lại đây, tiểu thư xinh đẹp như vậy, đêm nay
phải hầu hạ tôi thật tốt mới được!" Vị thân sĩ người Anh cười sang sảng, đập
vào tai nàng cực chói tai!
"Hoắc Tiên Sinh…" Úc Noãn Tâm thật lòng không muốn
đi tới, nàng đưa một ánh mắt cầu cứu tới hắn.
Hờ hững nhìn nàng một cái, Hoăc Thiên Kình khẽ nhếch đôi môi
mỏng.
"Vị này là bá tước Lý Cơ, cô cũng nên học cách hầu rượu
xã giao. Muốn trở thành ngôi sao, trước hết hãy học cách xã giao đã."
Một câu nói mà ẩn chứa băng giá, mang theo hơi thở lạnh chỉ
ma quỷ mới có.
Trong nháy mắt, Noãn Tâm cảm thấy chợt choáng váng, như bị
ai đánh một đòn, dưới bụng không ngừng quặn lại…
"Có học được những quy tắc xã giao hay không là chuyện
của tôi, giao dịch giữa tôi và ngài, trong đó không bao gồm cái này!" Giọng
nói của nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thẳng vào cặp mắt như chim ưng của
hắn mà không kiêng sợ.
"Vậy thì gồm những gì?"
Hoắc Thiên Kình đẩy người con gái trong lòng hắn ra, xoay
người nắm chặt cằm nàng, nhìn nàng đầy thích thú, khẽ nói: "Chỉ bao gồm việc
theo tôi lên giường sao?"
"Anh…" Trong lòng Úc Noãn Tâm cảm thấy nhục nhã bội
phần, nhất là lúc này, khi những người xung quanh bừng bừng hào hứng nhìn nàng.
Nàng chỉ hận không cho hắn một cái tát vào gương mặt kia.
"Tôi đã nói với cô, trong lúc tôi nghỉ phép thì tất cả
mọi chuyện cô đều phải nghe tôi. Hôm qua, thái độ của cô rất không ngoan, cho
nên cô nên ngoan ngoãn mà hầu rượu đi!" Hoắc Thiên Kình thì thầm sát bên
nàng, giọng nói mang một chút quỷ mị.