Sau khi Lâm Tri Dật tốt nghiệp, chúng tôi bắt đầu yêu xa. Lúc ấy, tương tư giống như mọc cỏ dại, đi đến đâu cũng nhớ tới anh ấy. Cũng bởi thế, đêm nài tôi cũng nấu cháo điện thoại ký túc.
Sau này, mua di động rồi còn dùng một đoạn ghi âm của Lâm Tri Dật làm tiếng chuông báo tin nhắn đến.
Có một lần lên lớp, tôi quên chuyển sang chế độ rung, kết quả đang trên lớp tự dưng vang lên tiếng Lâm Tri Dật nói tiếng địa phương: “Đại Ninh, có tin nhắn nè! Anh là Đại Lâm mà em ngày đêm mong nhớ đây...”
ĐAng buồn là điện thoại lại lọt xuống đáy cặp, cặp lại chứa nhiều đồ, tôi quờ quạnh mãi mà vẫn không tìm thấy điện thoại, vây là tiếng chuông cứ lặp đi lặp lại.
Tôi thật sự xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗi nẻ nào mà chui xuống.
Sau tiết học đó, tôi bị phạt chép bài tập hai mươi lần, viết bản kiểm điểm 2000 chữ, sắc mặt cũng theo đo mà u ám trầm trọng.
Vẫn chưa dừng lại ở đó. Từ đó trở đi, chỉ cần điện thoại tôi kêu lên, dẫu tôi có đổi nhạc chuông thành bài hát cực kì phổ biến bình dân,Dư kiểu và cả hội chị em đều nói: “ Đại Ninh, có tin nhắn nè! Là anh Đại Lâm mà em ngày nhớ đêm monh đây.”
Tôi từng hỏi Lâm Tri Dật vấn đề này: “Rõ ràng em ít tuổi hơn anh, sao anh không gọi em là Tiểu Ninh mà lại gọi là Đại Ninh?”
Anh đáp: “Vì Đại Ninh trong Tiếng Anh có nghĩa là “Em yêu” mà!”
Hoá ra, người không phân biệt “n” và “l” như anh lại phát âm “Darling” thành Đại Ninh!
Tự dưng cảm động khó tả, cảm tháy nickname Đại Ninh này rất hay.
Lâm Tri Dật nhìn bề ngoài hiền lành như ngọc, nhưng không ngờ khát vọng chiếm hữu lại rất khủng khiếp.
Có lần anh gọi điện cho tôi, đúng lúc tôi đang định rủ bạn bè đi ăn cơm nên chỉ nói mấy câu rồi cúp máy.
Anh hỏi tôi: “Đi ăn cơm cùng ai vậy?”
“Nói anh cũng khồn biết.”
“Con trai hay con gái?”
“Con trai.”
“Ở đâu?”
“Ở quán M.”
“Chỉ có hai người ăn cơm với nhau thôi à?”
“Chỉ có hai bọn em.”
“Vậy hôm nay em đừng mặc xinh quá.”
“Tại sao?”
“Gặp con trai khác ngoài anh ra, không cần mặc quá xinh đẹp.”
“...”
Tôi hơi bất ngờ, từ lúc nào mà anh trở nên thích càm ràm như thế?
Tôi và người bạn kia cùng một hội, chỉ là cũng nhau thảo luận về hoạt động chính văn sắp tới, tiện thể cùng nhau ăn một bữa cơm mà thôi.
Hôm đó, chúng tôi vừa gọi món xong thì nhìn thấy năm gương mặt thân quen ngồi ở bàn bên cạnh, chính là chị em phòng kí túc với tôi. Khi Dư Kiều ngồi xuống còn nhay mắt với tôi, mặt còn viết chữa to đùng: “Ừm, sao có thể ngồi ăn cơm riêng với người đàn ông khác chứ, đây là gian tình đấy.”