Bên Anh Mới Là Cả Thế Giới

Chương 4: Chương 4: Lần đầu tiên tiếp xúc thân mật




Tuy Lâm Tri Dật là dân học tự nhiên, nhưng lại rất thích đọc sách giống tôi, chúng tôi thường xuyên không phải cùng nhau ôn tập, thì cũng là cùng nhau tới phòng đọc sách trong thư viện.

Trước khi chưa đến phòng đọc sách, tôi luôn ảo tưởng một bức tranh như này. Hai chúng tôi ngồi dựa vào hai bên đầu của chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, rèm cửa màu trắng chốc chốc bị cơn gió nhẹ thổi đung đưa, anh cầm cuốn sách, có lúc ngẩng đầu mỉm cười với tôi, để lộ hàm răng trắng tươm, còn rực rỡ hơn ánh mặt trời.

Nhưng thực tế chính là —- Không gian trong phòng đọc sách không lớn, người lại nhiều, chúng tôi luôn phải khó khăn chật vật lắm mới chiếm được một góc ngồi, mà Lâm Tri Dật lúc đọc sách luôn rất chăm chú, vốn dĩ lờ đi sự tồn tại của tôi.

Nhiều khi để anh chú ý đến mình, tôi luôn giả bộ không cẩn thận chạm vào tay của anh, kết quả anh vẫn ngồi yên bất động.

Thế mới nói, những cảnh lãng mạn trong mấy cuốn ngôn tình đều là ảo tưởng thôi.

Thời sinh viên, ngoài việc thích đọc sách, tôi còn thích viết văn, có lúc trước khi giao bản thảo cho tạp chí đều đưa Lâm Tri Dật xem qua.

Hôm đó mưa rơi lất phất, chúng tôi mỗi người cầm một chiếc ô. đi bộ tới phòng dữ liệu tin học(*) của trường.

(*)Có một số trường đại học sẽ có một phòng máy dành riêng cho các bạn sinh viên vào tra cứu tài liệu, hay giải trí, nghe nhạc các thứ. Mỗi lần mở máy khởi động bạn đều phải trả 2000đ coi như là tiền mạng, 2000đ/ tiếng, mức giá tùy mỗi trường đưa ra mà có sự chênh lệch.

Trước khi tôi gửi mail bản thảo cho tạp chí nào đó, nhờ anh giúp tôi xem qua một lượt.

Nửa đường, anh đột nhiên nói: “Chẳng phải dùng chung một chiếc ô là được rồi sao?”

“Hả?” Đầu đá như tôi vẫn chưa hiểu ra ý của anh.

“Ô của anh rất lớn, em gập ô của em lại đi, dùng của anh được rồi.” Anh vừa nói vừa đến gần chỗ tôi.

Tôi lập tức hiểu ra ý đồ của anh, thì ra muốn dùng chung một chiếc ô.

“Nhưng mà... Như vậy chẳng phải sẽ bị ướt sao?” Tôi còn đang tìm lý do từ chối anh.

“Không đâu, ô của anh đủ lớn.” Vừa dứt lời anh đã giơ chiếc ô qua đỉnh đầu tôi, tôi đành miễn cưỡng gập ô của mình lại.

Đó là lần đầu tiên tôi dựa sát vào một bạn nam như thế, tôi có chút không quen, muốn tránh xa anh một chút, lại lo anh bị dính mưa.

Mãi đến khi tới cửa phòng tin học, tôi cảm thấy mỗi dây thần kinh của mình đều căng như dây đàn.

Lúc anh gập ô lại, tôi liếc nhìn anh, phát hiện một bên áo anh ướt đẫm, trên đầu còn vương vài giọt nước.

Tôi ngạc nhiên hỏi anh: “Sao anh ướt ra nông nỗi này thế?”

“Bởi vì lúc nãy em đi, suốt quãng đường cứ nghiêng sang một bên, chiếc ô của anh cũng nghiêng theo em, vì thế anh thành ra như vậy đó.” Nói xong, anh còn vô cùng hợp hoàn cảnh mà hắt xì một tiếng.

“...” Tôi nên nói gì đây? Cũng không thể nào nói, muốn được tiếp xúc thân mật thì luôn phải trả giá đúng không?

Vào phòng tin học tìm được một máy tính trống, tôi ngồi xuống mở bản thảo ra, Lâm Tri Dật đứng kế bên đọc.

“Anh cảm thấy chỗ này nên đổi một chút.” Vừa dứt lời, anh liền cầm con chuột, nhưng lại cầm tay tôi di chuyển nó.

Hình như anh không chú ý đến điểm đó, vẫn cầm “con chuột” nói: “ Ở đây nên đổi một chút.”

Nhưng tôi lại cảm thấy có một hơi ấm từ trong cơ thể truyền đến.

Mưa thu lướt qua, thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, tôi chỉ mặc mỗi chiếc váy liền tay ngắn, tay đều lạnh cóng, mà tay của Lâm Tri Dật lại ấm áp như vậy.

Sau đó, tôi hỏi anh: “Có phải thừa cơ sờ tay em, muốn lợi dụng đúng không?”

Anh nói: “Anh chỉ muốn sửa bản thảo thôi, không có tiểu nhân như em nghĩ đâu.”

“...” Tôi á khẩu không biết nói sao, có đúng là do tôi nghĩ quá nhiều không?

“Nhưng mà, hôm đó tay anh cũng nghe lời lắm, bị dầm mưa mà vẫn nóng như thế.” Anh ngược lại cảm thấy tự hào quá nhỉ.

“...” Còn dám nói không phải cố ý nữa không?

Lúc cùng ăn cơm với Lâm Tri Dật, anh không cẩn thận cắn trúng lưỡi, “Ai da” kêu lên một tiếng.

Nhìn thấy anh bịt miệng chau mày nửa ngày vẫn chưa khỏi, tôi cười nói: “Nếu như có một cô gái xinh đẹp chịu dùng miệng giúp anh xoa nó, lưỡi của anh nhất định không đau nữa rồi.”

Nói xong, tôi mới phát hiện có điều gì đó không đúng——Hình như tôi đang chọc ghẹo anh thì phải?

Lâm Tri Dật đột nhiên ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm, nhìn tới tôi thấy ngứa ngáy khó chịu.

“Nhìn em làm gì?”

“Tìm em xoa dịu nó?”

“Lưu manh!”

“Là do em dẫn dụ người khác phạm tội trước nhé.”

“...” Dường như là chọc ghẹo không thành, ngược lại còn bị anh chọc lại rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.