Bên Anh Mới Là Cả Thế Giới

Chương 5: Chương 5: Lời tỏ tình chân thành




Một buổi tối nọ có tiết, tôi không đến lớp tự học với Lâm Tri Dật nưa.

Vừa mới về đến ký túc không bao lâu thì đã nghe thấy dưới tầng có người gọi tôi: “Đinh Ninh! Đinh Ninh! Đinh Ninh!”

“Dừng gọi nữa!” Không muốn tôi sống yên thân nữa à? Nếu cứ gọi tiếp, cả ký túc xá sẽ đều biết có cô gái tên Đinh Ninh đang yêu đấy!

Tôi chạy như bay xuống dưới.

Đợi đến khi tôi thở hồng hộc chạy đến trước mặt anh, anh nhếch miệng cười: “Em chạy thần tốc vậy, vội gặp anh đến thế à?”

“...” Tôi nghỉ một lát rồi mới trách móc: “Lần sau gọi em thì đừng có hét, gọi một cú điện thoại không được à?”

“Đúng lúc anh đi ngang qua,còn tiết kiệm được ít tiền điện thoại đó!”

“Có tiết kiệm cũng không nên tiết kiệm khoản này! Lẽ nào anh muốn cả cái trường này đều biết bọn mình yêu nhau à?”

“Dù cả trường biết cũng chẳng sao! Lăn lộn trong cái trường này bốn năm mới yêu đường một lần, phải yêu cho hết mình chứ!”

Tôi vẫn chưa nghĩ ra từ để lật tẩy anh, anh hỏi tôi: “Em đói không? Anh mới gọi một bát mì úp, em có muốn ăn một bát không?”

“Không cần đâu, anh ăn đi, không có chuyện gì thì em lên phòng đây.” Tôi định quay về phòng. “Muốn ở bên em một lúc, có tính là có việc không?” Anh vừa nói vừa kéo tôi vào siêu thị minni, ngồi xuống trước một chiếc bàn.

Chẳng bao lâu sau, một bát mì úp nóng hổi được bưng lên, thấy anh ăn ngon lành như thế bụng tôi cũng chẳng chịu thua kém mà kêu ùng ục.

Anh đưa tôi một đôi đũa: “Cùng ăn đi.”

Tôi cung kính không bằng tuân mệnh.

Cứ như thế, hai người cùng húp sùm sụp một bát mì lớn.

Anh nói: “Lúc chưa hẹn hò thấy mấy đôi yêu nhau cùng ăn một bát mì anh thấy rất mất vệ sinh, bây giờ lại cảm thấy ấm áp.”

Tối hôm ấy, sau khi trở về tôi nói với Dư Kiều: “Mì ăn liền của siêu thị mini ở tầng dưới khá ngon. Hôm nào mày đến thử đi.”

Dư Kiều nói một câu như đi guốc trong bụng tôi: “Đấy là do mày và một anh Lâm nào đó đã thêm vào súp tình yêu chứ gì!”

Sau đó có một ngày, tan lớp tự học, Lâm Tri Dật vẫn đưa tôi về ký túc xá như trước.

Đi đén dưới ký túc xá, tôi phát hiện ánh trăng vừa tròn vừa sáng trên bầu trời đêm. Nhìn ánh trắng mê hoặc lòng người, tôi bỗng dưng nhớ ra, từ lúc xác định quan hệ yêu đương với ánh, hình như anh còn chưa chính thức tỏ tình với tôi!

Thế là, tôi nói: “Chúng ta hẹn hò lâu như thế rồi, anh vẫn còn chưa nghiêm túc tỏ tình với em đâu đấy!”

Anh nhìn tôi nói: “Phải tỏ tình thật ư?”

Tôi gật đầu: “Đương nhiên là phải rồi! Nếu không sao có thể thể hiện quyết tâm yêu em của anh?”

Anh trầm tư một lúc ới cất tiếng: “Có lẽ anh rất ngốc, không biết nói những lời có cánh, nhưng anh có một trái tim chân thành, từng giây từng phút đạp vì em; từ trước tới giờ anh không biết thế nào là lãng mạn, bây giờ thì anh biết rồi, chỉ cần ở bên cạnh em, cùng ăn một bữa cơm đã là lãng mạn, cùng lên lớp tự học buổi tối cũng là lãng mạn; từ nhỏ đến lớn anh chưa từng làm mất một đồng tiền, chưa từng làm rời chìa khoá, từ khi đeo kính chưa một lần dẫm phải kính; từ khi anh có ý thức đến giờ, chưa từng có một lần yêu đương đích thực, anh sẽ mang tất cả sự cẩn thận, tất cả tình yêu của mình dành cho em.”

Trước một loạt các câu nối đuôi nhau tuôn ra này, tôi thật sự nghi ngờ đây là lời đã chuẩn bị trước.

Sau này, tôi hỏi anh đó có phải là lời tỏ tình anh học trong sách không, anh giơ tay thề: “Tuyệt đối là nguyên tác cảu anh, là lời từ tận đáy lòng anh.”

Điểm thì đạo học bài viết môn ngữ văn anh đạt điểm tuyệt đối, lần tỏ tình này của anh, nếu như bảo tôi cho điểm, tôi cũng phải cho anh điểm tuyệt đối.

Cuối cùng, ngay lúc đó tôi liền bị lời tỏ tình chân thành, chất phác không màu mè hoa lệ của anh làm cho cảm động sâu sắc, tôi nói với chính mình: “Chàng trai này, sẽ là người cùng tôi đi hết cuộc đời.”

Hết chương 5

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.